Dù sao múi giờ không giống nhau, lại cộng thêm con người anh, tập trung hết tất cả tinh thần vào công việc, có lẽ rất dễ bỏ qua ngày lễ như thất tịch này. Nhưng Giang Thuật lại gọi điện đến cho cô vào giờ này… Điều này khiến cho nội tâm của Cố Tri Vi đang bình tĩnh, gợn sóng lăn tăn, sinh ra cảm giác mong chờ.
Sau khi cân nhắc vài giây, Cố Tri Vi mới nhận điện thoại của Giang Thuật.
Không đợi cô lên tiếng, trong điện thoại đã vang lên giọng nói của Giang Thuật: “Vợ à, em có ở nhà không?” Cố Tri Vi hơi ngây người ra, ừm một tiếng: “Đang ở nhà, vừa mới tắm xong.” Dứt lời, cô hỏi lại Giang Thuật: “Anh thì sao, vừa mới thức dậy sao?”
Giang Thuật ở đầu bên kia của điện thoại không trả lời câu hỏi của cô, chỉ hỏi Cố Tri Vi tiếp: “Bên em bây giờ đang là bảy giờ tối?” Cố Tri Vi “hả” một tiếng, có hơi nghi ngờ: “Bảy giờ thì làm sao?” Cô cố ý nhìn đồng hồ, thực sự là bảy giờ. Có điều Cố Tri Vi không hiểu cho lắm, Giang Thuật tại sao lại hỏi về thời gian.
“Em bây giờ đi ra sân thượng, tầm nhìn ở đó có lẽ sẽ rộng hơn.” Giang Thuật vẫn là không trả lời câu hỏi của Cố Tri Vi. Giọng nói của anh trầm lắng dễ nghe, lời nói lại giống như phát ra mệnh lệnh.
Còn Cố Tri Vi thì sao, giống như một cỗ máy không thể nào từ chối được “mệnh lệnh” của anh, cô sững sờ một lúc, sau đó rời khỏi phòng ngủ, đi dọc hành lang đến sân thượng rộng lớn ở phía cuối.
Lúc này, màn đêm ở ngoại ô đã buông xuống, bầu trời âm u, thấp thoáng có ánh sáng, vẫn chưa phải là tối lắm. Nhưng không khí của ngoại ô tĩnh mịch, khu biệt thự dân cư thưa thớt, không khí rất tốt. Khi Cố Tri Vi mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen đi lên sân thượng, cảm thấy rằng tầm nhìn và tâm trạng của mình đã mở rộng hơn rất nhiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play