Rất nhanh sau đó thời gian múa đã kết thúc. Khi Cố Tri Vi từ trên đi xuống, trên trán cô đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Giang Thuật đưa khăn giấy cho cô: "Em múa rất tốt."
Cố Tri Vi nhận khăn giấy của anh, vừa lau mồ hôi vừa cười với người đàn ông: "Sao anh không đưa trà sữa cho mấy người Ôn Sa vậy?" Khi bọn họ nói chuyện, đám người xung quanh cũng chậm rãi tản ra.
Khi mọi người rời đi, họ không khỏi dùng mắt quét qua vài vòng trên người Giang Thuật và Cố Tri Vi.
Những chàng trai cô gái có ý định muốn đến gần bọn họ khi nhìn thấy hình ảnh hai người bọn họ đứng cạnh nhau, ý nghĩ trong lòng đã giảm một nửa. Sau đó lại nhìn thấy nhẫn cưới trên tay hai người, ý nghĩ còn dư lại trong lòng cũng lập tức biến mất.
Giang Thuật đưa một ly trà sữa cho Cố Tri Vi, bản thân anh cũng cầm lấy một ly nước chanh. Mấy ly nước còn dư lại trong túi anh đưa tất cả cho Trần Nam.
“Quên mất.” Giang Thuật nhẹ nhàng bâng quơ trả lời Cố Tri Vi một câu.
Sau đó anh giơ tay ra nắm lấy cánh tay Cố Tri Vi, giọng nói trầm thấp lành lạnh rất dễ nghe: “Thời gian cũng không còn sớm, có phải chúng ta nên trở về khách sạn rồi không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play