[Tôi muốn một cái ôm.]

Những suy nghĩ xấu xa tràn ra khỏi trái tim Cố Tri Vi.

Cô vừa nhìn thấy tin nhắn đã được gửi đi, trái tim lập tức đập lỡ một nhịp..

Sau khi lý trí quay trở lại, cô mới luống cuồn tay chân thu hồi tin nhắn đó về.

Đáng tiếc khi thu hồi về tin nhắn nhắc nhở vẫn nằm trong hộp thoại, vô cùng bắt mắt.

Vì thế Cố Tri Vi đành phải căng da đầu gửi lại tin nhắn một lần nữa: [Không cần.]

“Tri Tri, cậu sao thế, sao lại không nói gì cả?” Trong di động truyền đến giọng nói của Khang Vãn Ninh.

Lúc này Cố Tri Vi mới nhận ra, bản thân cô vẫn chưa tắt điện thoại.

Cô chột dạ một giây, nhìn chằm chằm một lúc lâu vào đoạn hội thoại trong khung chat, thấy nó vẫn không có động tĩnh gì mới, cô bất lực quỳ trên giường, vùi đầu vào chăn đệm mềm mại.

Giọng nói ồm ồm trả lời Khang Vãn Ninh: “… Vừa rồi Giang Thuật gửi tin WeChat cho tớ, tớ đã trả lời anh ấy.”

Khang Vãn Ninh có chút kinh ngạc, lòng tò mò lập tức trỗi dậy: "Anh ấy gửi tin nhắn WeChat gì cho cậu vậy?”

Cố Tri Vi nhớ lại lúc nãy Khang Vãn Ninh vừa hỏi Giang Thuật có tặng quà lại cho cô không.

Không ngờ cô ấy chỉ vừa mới nói xong, Giang Thuật lại lập tức gửi tin nhắn cho cô…

“Không phải bị tớ đoán đúng rồi chứ, anh ấy định tặng quà lại cho cậu sao?” Khang Vãn Ninh vẫn luôn rất hiểu Cố Tri Vi.

Cô im lặng vài giây, chắc chắn là Giang Thuật đã nói điều gì đó rất quan trọng với cô trên WeChat.

Cố Tri Vi: “…”

Trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết có một người bạn tốt hiểu rõ mình như vậy rốt cuộc là họa hay là phúc.

Cô có cảm giác mình viễn vĩnh không có khả năng giữ bí mật trước mặt cô ấy.

Ngay khi Cố Tri Vi vẫn còn đang do dự, không biết có nên thẳng thắn nói cho Khang Vãn Ninh biết vừa rồi cô kích động quá độ nên đã gửi nhầm tin nhắn trên WeChat hay không, lúc này cửa phòng của cô đột nhiên bị người khác gõ.

“Tri Tri?” Khang Vãn Ninh không nhận được câu trả lời nên đã có chút sốt ruột.

Trước mắt Cố Tri Vi lại không rảnh để quan tâm đến cô ấy, vội vàng đi xuống giường, nói “Tớ không nói chuyện với cậu nữa! Có người gõ cửa!”

Dứt lời, cũng không đợi Khang Vãn Ninh nhiều lời, Cố Tri Vi đã quyết đoán tắt điện thoại.

Tuy rằng cô không nhắc đến Giang Thuật.

Nhưng Khang Vãn Ninh bị cô tắt điện thoại vẫn biết người gõ cửa chính là Giang Thuật.

Dù sao ở Nam Chi Thủy Tạ, tối nay cũng chỉ có hai người Cố Tri Vi và Giang Thuật trai đơn gối chiếc mà thôi.

Khang Vãn Ninh ôm chặt di động, trong não không ngừng tưởng tượng ra đủ trò hay.

Tim gan cô ấy cồn cào rối loạn, hận không thể ẩn thân bay đến Nam Chi Thủy Tạ, rình coi hiện trường phát sóng trực tiếp giữa Cố Tri Vi và Giang Thuật!

-

Tại Nam Chi Thủy Tạ, sau khi tắt điện thoại của Khang Vãn Ninh, Cố Tri Vi dùng hai tay nắm chặt điện thoại.

Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ thì ngừng, ngoài cửa trở nên im lặng.

Điều này khiến Cố Tri Vi không khỏi nghi ngờ, có phải vừa rồi chỉ là ảo giác của cô không?

Dường như vì để chứng minh cô không bị ảo giác, cửa phòng lại một lần nữa bị gõ vang.

Trái tim trong lồng ngực của Cố Tri Vi đập nhanh như sấm, không ngừng co rút rồi lại khuếch trương, khiến người khác không thể nào không chú ý đến nhịp đập của nó.

Cô biết người ở ngoài của chính là Giang Thuật.

Hơn nữa cô còn có một loại dự cảm vô cùng mãnh liệt…

—— có lẽ Giang Thuật đã nhìn thấy tin nhắn mà cô thu hồi.

Trong lòng Cố Tri Vi tràn đầy sự thấp thỏm, Cố Tri Vi từ từ đi đến mở cửa.

Dù sao thì Giang Thuật vẫn luôn là một người rất kiên nhẫn, nếu cô vẫn luôn không mở cửa, rất có khả năng anh sẽ đứng ngoài cửa đợi.

Cạch ——

Cố Tri Vi chậm rãi kéo cửa phòng ra.

Ánh đèn từ chiếc đèn ngủ màu lạnh ngoài hành lang chậm rãi len vào phong qua khe hở cửa, xâm nhập vào bên trong căn phòng, chiếu lên người người đàn ông đang đứng ngoài cửa một ánh sáng mỏng manh.

Đầu tiên Cố Tri Vi chỉ mở ra một khe cửa nhỏ, cô chỉ định hỏi xem mục đích đến của Giang Thuật là gì.

Nhưng suy nghĩ một lát, cô lại cảm thấy như vậy thật sự không lịch sự chút nào.

Vì thế Cố Tri Vi do dự một lát, sau đó cô đứng thẳng người, mở cánh cửa ra.

“Tìm tôi… Có chuyện gì sao?” Cô nuốt một ngụm nước miếng đầy gian nan, âm thầm cầu nguyện rằng Giang Thuật đừng nhìn thấy nội dung tin nhắn mà cô đã thu hồi.

Hy vọng anh đến tìm cô là vì việc có liên quan đến tiệc khiêu vũ, nói không chừng anh chỉ đơn thuần muốn bổ sung thêm cái gì đó.

Trong lúc Cố Tri Vi tràn đầy thấp thỏm âm thầm cầu nguyện trong lòng, Giang Thuật đứng đối diện với cô trầm giọng nói: “Chọn lễ phục… Có lẽ cần em phải cung cấp số đo ba vòng một chút.”

“Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại nói chuyện với nhà thiết kế, đặt thiết kế riêng có lẽ sẽ không kịp, nên chỉ có thể chọn thành phẩm.”

Cố Tri Vi nhìn đôi môi mỏng đang đóng mở của anh, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt lập tức thả lỏng, cô nhướng mày nhìn người đàn ông trước mặt, nhoẻn miệng cười: “Là chuyện này sao”

“Chỉ là chút điểm nhỏ thôi, anh cứ gửi tin nhắn WeChat hỏi tôi là được rồi.”

Cần gì phải đến đây một chuyến.

Cố Tri Vi nói, sau đó cầm thấy di động định gửi số đo ba vòng của mình cho Giang Thuật.

Ai ngờ người đàn ông lại tiếp tục nói: “Còn có…”

Anh tạm dừng một chút.

Sau đó giọng điệu có chút không được tự nhiên, nói: “… Quà đáp lễ mà em muốn.”

Giọng nam trầm thấp tràn đầy nội lực, Cố Tri Vi nghe hoài không chán.

Nhưng lần này nghe lời Giang Thuật nói, lại giống như một tia sét giáng xuống từ không trung. Sau đó lập tức đánh thẳng vào người Cố Tri Vi.

Cả người cô cứng đờ sửng sốt một lúc lâu, trái tim vừa được thả lỏng lập tức lại đập dữ dội, như sắp chạm đến cổ họng.

Sau đó cô nghe thấy tiếng tim đập đinh tai nhức óc của mình, nhìn thấy Giang Thuật đứng trước mặt mặc chiếc áo choàng tắm màu xám đậm từ từ giang rộng hai tay với mình.

Đôi môi mỏng của anh khẽ nhúc nhích, giọng nói lạnh như băng lại vô cùng nghiêm túc: “Em đến đây hay là anh đi qua?”

Cố Tri Vi nghe vậy thì tinh thần rung động mãnh liệt, cô đột nhiên cảm thấy vòng tay đang giang rộng của anh có một sức hút vô cùng đặc biệt.

Nó hấp dẫn đến mức cô không chịu nổi sự khống chế từ từ đi về phía anh.

Khi Cố Tri Vi đi đến trước mặt anh, trái tim bình tĩnh của Giang Thuật cũng khẽ gợn sóng.

Anh vốn tưởng rằng bất quá cũng chỉ là một cái ôm mà thôi.

Cố Tri Vi là vợ của anh, cô đã muốn thì anh cũng nên thực hiện nhiệm vụ của một người chồng, ôm cô một cái.

Nhưng anh lại không ngờ rằng, thì ra ôm một người khác giới không phải người thân của mình chính là cảm giác này.

Cố Tri Vi vừa tắm xong, trên người mang theo mùi hương sữa tắm nhè nhẹ.

Đó là mùi của hoa tường vi.

Trước mặt anh, cô như một người nhỏ bé, khi chui vào ngực anh lại mềm mại giống như bông.

Thế cho nên sau khi Giang Thuật bị cô ôm lấy cũng không dám có động tác gì nữa, cũng không hề có động tác ôm lại cô.

Anh sợ bản thân khống chế sức lực không tốt, sẽ ôm cô đến mức hỏng mất.

Thời gian cứ như vậy trôi qua từng phút từng giây.

Bóng đêm dài dằng dẵng, cuối cùng cũng trôi qua con số không.

Cố Tri Vi ôm Giang Thuật khoảng hai phút.

Sau đó lý trí của cô cũng dần dần quay trở lại.

Sau cái ôm xuất phát từ bản năng đó, trong lòng cô tràn đầy thấp thỏm bất an vô tận và sự hưng phấn kích động không thể kìm nén.

Mặc kệ nói như thế nào, đêm nay chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong tám năm kể từ khi cô yêu thầm Giang Thuật.

Cái ôm này giống như một tia sáng chiếu rọi vào đêm đen, mang đến cho Cố Tri Vi một tia hy vọng về tình yêu thầm kín chưa bao giờ thấy ánh sáng ban ngày của cô.

Giờ phút này, cảm xúc trong lòng cô đang dâng trào, hô hấp dồn dập, cô luyến tiếc không nỡ rời xa vòng eo thon rắn chắc và cảm xúc tốt đẹp mà người đàn ông này mang đến.

Nhưng Cố Tri Vi biết rõ, nếu cứ tiếp tục ôm như vậy có lẽ cô sẽ bị Giang Thuật đẩy ra.

Cô không hề mong muốn kết quả như vậy một chút nào.

Dù tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp, cô cũng muốn kết thúc giấc mộng này một cách trọn vẹn nhất, để ký ức của cô mãi mãi dừng lại ở giây phút tốt đẹp này.

Cho nên qua thêm nửa phút nữa, Cố Tri Vi buông lỏng hai tay, lùi về phía sau, tránh khỏi vòng tay rộng lớn ấm áp của Giang Thuật.

Một cô gái mới trạc tuổi đôi mươi, trái tim đập dồn dập khiến gương mặt cô hồng hào hơn ngày thường rất nhiều.

Ánh mắt nhìn về phía Giang Thuật sáng lấp lánh, cong khóe môi, nở nụ cười ngọt ngào trước nay chưa từng có, dáng vẻ dường như rất thỏa mãn.

“Được rồi sao?”

Sau khi kéo ra khoảng cách, mùi hương nhàn nhạt trên người cô gái nhỏ cũng biến mất khỏi hô hấp của Giang Thuật.

Trái tim gợn sóng lăn tăn của anh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, dùng giọng điệu dịu dàng hỏi Cố Tri Vi.

Dù sao lần này cũng là do anh đã quên mất kỷ niệm ngày cưới, không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, chuẩn bị quà kỷ niệm cho Cố Tri Vi.

Nếu cô muốn được bồi thường cái gì đó, anh cũng sẽ chiều theo ý cô.

Đương nhiên Cố Tri Vi không biết trong lòng Giang Thuật đang nghĩ gì.

Nhưng cô biết một cái ôm như thế này đã khiến cô vô cùng thỏa mãn.

Cô cũng không dám tham lam níu kéo quá lâu.

Cho nên khi Giang Thuật dò hỏi cô, Cố Tri Vi  thùng gật đầu, giọng nói nhỏ đến mức ngay cả cô cũng gần như không nghe thấy: “Được rồi…”

Giang Thuật thu hai tay lại, khẽ gật đầu: “Vậy tôi trở về phòng đây, em nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cố Tri Vi ừ một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn.

Cô đứng im lặng ở cửa, như thế phải đới Giang Thuật trở về phòng rồi mới bắt đầu hành động như thường. 

Giang Thuật nhìn cô vài giây, sau đó xoay người đi về phòng mình trước.

Đi được hai bước, anh bỗng nhiên nhớ đến gì đó, quay đầu lại nhìn về phía Cố Tri Vi: “Sang năm, tôi chắc chắn sẽ không quên.”

Nhất định anh sẽ chuẩn bị quà thật tốt cho cô, sẽ không giống như đem hôm nay nữa, món quà đáp lễ cho cô lại chỉ là một cái ôm như thế này.

Cố Tri Vi trố mắt vài giây, trái tim đập thình thịch, giống như đã bị thần tình yêu bắn trúng một mũi tên, cô không thể giấu nổi niềm vui sướng này.

Nếu không phải Giang Thuật vừa dứt lời đã đi về phòng, cô thật sự sợ tâm tư nhỏ bé của mình sẽ bị bại lộ trước mặt anh.

Giang Thuật nói năm sau anh nhất định sẽ không quên.

Anh ấy đang nói sẽ không quên kỉ niệm ngày cưới của hai người họ sao?

Nếu anh có thể nói như vậy, chẳng phải điều này đã chứng minh trong lòng anh hoàn toàn không nghĩ đến việc ly hôn với cô sao!

Tin tức này đối với Cố Tri Vi mà nói, không thể nghi ngờ chính là niềm vui từ trên trời giáng xuống.

Sau khi cửa phòng Giang Thuật đóng lại, cô lập tức gấp không chờ nổi chạy vào phòng của mình, cầm điện thoại lên  nhắn tin cho Khang Vãn Ninh để nói cho cô ấy biết tin tức này.

Một loạt “A a a a”.

Nếu không phải đây là tin nhắn không có âm thanh, lúc này chỉ sợ Khang Vãn Ninh đã bị một loạt spam “A a a” của cô làm điếc tai rồi.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play