Khang Vãn Ninh cũng nói là bọn họ đã xuống núi và đang trên đường trở về khách sạn, bảo Cố Tri Vi và Trần Tĩnh sắp xếp đồ một chút rồi họ trả phòng khách sạn, lái xe trở về thành phố Thâm Quyến.
Lúc đó là khoảng 6:30, Giang Thuật và mọi người trở về khách sạn. Sau một khoảng thời gian ngắn nghỉ ngơi, bọn họ khởi hành lúc bảy giờ và lái xe trở lại thành phố Thâm Quyến.
Vì Giang Thuật quá mệt mỏi nên Tiết Thịnh lái xe cho anh, đổi thành Trần Tĩnh ngồi ghế phụ, Khang Vãn Ninh và Cố Tri Vi, Giang Thuật ngồi ở ghế sau.
Giang Thuật vừa lên xe đã ngủ thiếp đi, anh tựa đầu vào cửa sổ xe, chắp tay lại, gần như chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Cố Tri Vi ngồi giữa anh và Khang Vãn Ninh, vai cô gần như chạm vào cánh tay của người đàn ông. Làn da trên cánh tay đó luôn ấm áp, nhiệt độ đó khiến cô không thể bỏ qua.
Giang Thuật ngủ rất ngon, không có cựa quậy, cũng không ngáy, hơi thở rất đều đặn, duy trì một tư thế duy nhất, giống như một khối điêu khắc tinh xảo bằng ngọc vậy.
Khang Vãn Ninh đang ngồi ở phía bên kia của Cố Tri Vi, nắm lấy cánh tay của Cố Tri Vi, liếc nhìn Giang Thuật vài lần rồi thì thầm vào tai cô: “Không thể không nói, nhan sắc Giang Thuật nhà cậu thực sự tuyệt vời đó... Nhìn thoáng ra đã đẹp thì không nói, nhưng càng nhìn càng thấy đẹp hơn mới hay chứ.”
Cố Tri Vi mỉm cười nhìn Khang Vãn Ninh tỏ vẻ “đương nhiên là vậy rồi”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT