Đầu xuân nhiều mưa, trời đen kịt bên ngoài cửa sổ bao phủ trong làn sương ẩm ướt.
Khi Tần Liệt chống gậy bước vào phòng ngủ, Vân Dã vừa uống xong một bát thuốc đắng. Quay đầu nhìn chồng, dưới ánh đèn, gương mặt nhợt nhạt của người đàn ông hiện lên sắc đỏ của cơn say.
Cậu biết, chắc chắn là vết thương ở chỗ cụt của Tần Liệt lại đau dữ dội, anh mới phải dùng rượu để tê liệt thần kinh.
Một năm qua kể từ khi kết hôn, mỗi lần trời mưa dầm dề, Tần Liệt đều không dễ chịu. Nghe chú Lâm quản gia nói, mức độ đau của Tần Liệt thuộc loại nặng, sau khi cắt cụt chân đã không ít lần phải dùng thuốc giảm đau.
Vân Dã lấy túi nước ấm, muốn dùng nhiệt để giảm bớt đau đớn cho anh. Vì lo ngại đến lòng tự trọng của Tần Liệt, cậu không dám chạm vào chỗ cụt của anh, chỉ đưa túi nước đến trước mặt anh.
Tần Liệt dựa vào ghế sofa, cổ áo sơ mi lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh gầy gò đáng kinh ngạc.
Khi anh đưa tay chỉnh lại áo, thoáng thấy chiếc đồng hồ đen trên cổ tay, giống như căn phòng toàn màu xám này, cả người anh lạnh lẽo.
Mắt nhắm chặt, anh khàn giọng nói với Vân Dã: "Em giúp anh đi."
Vân Dã khẽ đáp, nhẹ nhàng cuộn ống quần rỗng của người đàn ông.
Chân phải của Tần Liệt chỉ còn lại một đoạn ngắn, thậm chí không thể lắp chân giả. Vân Dã từng thấy qua chỗ cụt của anh, nhưng điều đó không làm giảm đi sự đau lòng mỗi lần nhìn thấy.
Khi túi nước ấm chạm vào chỗ cụt, Vân Dã ngẩng lên, thấy anh nhíu mày, dường như đang cố gắng kiềm chế cơn đau, cậu ngập ngừng: "Anh có cần em lấy thuốc giảm đau không?"
Vài giây sau, Tần Liệt mới mở mắt, ánh nhìn mờ mịt hướng về cậu.
Người đàn ông này có đôi mắt rất sâu, khi anh tập trung nhìn ai đó, sẽ khiến người ta có cảm giác như đã trộm được tình yêu của anh.
Vân Dã không dám đối diện với ánh mắt của anh, cậu khẽ nâng người dậy, định đi lấy nước cho anh, nhưng Tần Liệt đột nhiên vươn tay, kéo cả người cậu lại gần.
Tim đập lỡ một nhịp trong khoảnh khắc đó.
"Tay em lạnh quá," Tần Liệt thì thầm, luồn tay vào kẽ tay cậu, "Để anh làm ấm cho."
Vân Dã chỉ đơn thuần nghĩ anh muốn làm ấm tay cậu, nhưng ngay giây tiếp theo Tần Liệt đã nhắm mắt, chầm chậm cúi người về phía cậu.
Khi môi của Tần Liệt chạm vào môi cậu, Vân Dã nghe thấy tiếng động đinh tai từ lồng ngực.
Từ khi kết hôn, anh chỉ hôn lên trán cậu, luôn kiềm chế và có chừng mực.
Chưa bao giờ anh giống như lúc này, đầu lưỡi anh công phá hàm răng của cậu, cường thế dò vào, cướp đoạt đi toàn bộ dưỡng khí của cậu.
Khoảng cách gần như vậy, cậu có thể ngửi thấy trên người anh có mùi thanh như băng mát, cũng có thể cảm nhận được hô hấp nặng nề giữa cánh mũi nóng rực của anh.
Người đàn ông ôn nhu bỗng chốc lột bỏ vẻ ngoài văn nhã, không còn chút do dự nào.
Vân Dã nào có kinh nghiệm hôn, bị ép phải chịu đựng tất cả từ anh, ngay cả việc thở cũng không biết, mặt cậu đỏ bừng như con cá ngoi lên khỏi mặt nước, sắp chết khô. Nếu không phải bàn tay của Tần Liệt nắm chặt sau gáy cậu, cậu có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Sự nóng bỏng trong căn phòng lan tỏa như ngọn lửa cháy lan...
Vô tình, Vân Dã đã làm bung một chiếc cúc áo trên áo sơ mi của Tần Liệt.
Tay cậu vô thức đặt lên eo anh, vuốt ve.
"Thích anh hôn em thế này không?" Giọng nói khàn khàn từ cổ họng người đàn ông vang lên, mang theo vài phần quyến luyến trong đêm.
Anh mang theo mùi rượu, cổ áo bị kéo lệch, đôi môi mím lại thành một nụ cười hờ hững, mang vẻ phong trần.
Gương mặt đỏ bừng của Vân Dã là câu trả lời rõ ràng nhất, tim cậu đập nhanh đến mức gần như mất cân bằng.
Kỹ thuật hôn của Tần Liệt không hẳn là giỏi, nhưng chính cái vẻ táo bạo, không sợ hãi đó lại chạm đến sâu thẳm trái tim cậu.
Dưới ánh đèn, Vân Dã nhìn thấy đôi mắt đa tình của anh chăm chú nhìn cậu khi đang hôn, như thể không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt cậu.
Trái tim khô cằn của Vân Dã bỗng nhiên có sinh khí.
Nhưng cảm giác thăng hoa ấy đã nhanh chóng bị dập tắt khi Tần Liệt đẩy mạnh cậu ra ngay lúc cậu bị kích động đến đỉnh điểm.
Sau đó, anh tựa vào cây gậy chống, trông có chút lảo đảo, vội vã chạy vào phòng tắm.
Vân Dã ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, trong vài giây ngắn ngủi, ký ức về cảm giác chạm vào anh như một giấc mơ thoáng qua, đôi mắt cậu dần dần mờ đi.
Thì ra cậu đã không đoán sai.
Lý do Tần Liệt luôn tránh xa cậu có lẽ là do tổn thương ở cơ quan sinh dục, chỉ có thể duy trì trong một thời gian ngắn, không thể như đàn ông bình thường.
Nghĩ đến điều này, ngực Vân Dã đau nhói như bị bóp nghẹt.
Cậu không thể tưởng tượng được một người từng sống phong trần, kiêu ngạo như Tần Liệt sẽ đối mặt thế nào với tình cảnh khó khăn hiện tại.
Trong căn biệt thự này có một căn phòng đặc biệt, nơi Tần Liệt dùng để trưng bày vô số danh hiệu anh từng đạt được.
Vân Dã đã vô tình bước vào một lần, trong tủ kính trong suốt, những huy chương vàng và cúp pha lê lấp lánh, biểu tượng cho tuổi trẻ rực rỡ đầy nhiệt huyết của Tần Liệt.
Anh yêu đua xe như vậy, cuối cùng lại bị chính đua xe hủy hoại cả phần đời còn lại, không biết trong lòng anh cảm thấy thế nào.
---
Về đêm hôm đó, Vân Dã và Tần Liệt đều ngầm hiểu không nhắc lại, họ vẫn như trước, cư xử lịch sự, bình thản hài hòa.
Một nụ hôn không thay đổi gì trong mối quan hệ của họ, cũng không biết có phải Vân Dã nhạy cảm hay không, nhưng cậu cảm thấy Tần Liệt đối xử với cậu lạnh lùng hơn.
Với tính cách thụ động của mình, năng lượng tích cực của cậu hoàn toàn được cung cấp bởi đối phương, chỉ cần phát hiện một chút cảm xúc tiêu cực từ đối phương, cậu sẽ ngay lập tức biến thành kẻ rút lui chuyên nghiệp.
Gần đây sức khỏe của Vân Dã cũng không tốt, Tần Liệt bảo cậu ở lại biệt thự để dưỡng bệnh, cậu nghe theo sắp xếp của anh, hàng ngày làm những việc thủ công để dưỡng thân tâm.
Cuộc sống vẫn khá thoải mái, ngoại trừ những cơn đau ngực, ho thường xuyên, phải đi truyền nước mỗi ngày, còn có việc bố mẹ nuôi thỉnh thoảng đến tìm cậu.
Mỗi lần, họ đều lấy lý do thăm nom, đến nhờ Vân Dã giải quyết vấn đề của công ty. Sau khi đỡ con trai ruột lên vị trí cao, họ đẩy Vân Dã ra khỏi công ty, sợ cậu nghĩ đến lợi ích của công ty, đe dọa vị trí của con trai ruột.
Tuy nhiên, con trai ruột không hề có khả năng kinh doanh, làm công ty rối tung, quản lý lộn xộn, thường để lại mớ hỗn độn cho bố mẹ giải quyết.
Bố mẹ nuôi nhận ra tầm quan trọng của Vân Dã, muốn mời cậu quay lại công ty làm "phụ tá", nhưng bị Vân Dã từ chối ngay lập tức. Khi gặp vấn đề khó khăn, họ chỉ còn cách mặt dày đến tìm cậu, lấy ơn nuôi dưỡng ra để ép buộc và tống tiền cậu.
Vân Dã hiểu rằng cậu có một khuyết điểm chí mạng, đó là quá mềm lòng. Dù biết bố mẹ nuôi chưa từng chân thành với mình, nhưng vì đã sống cùng họ như bố mẹ ruột nhiều năm, cậu vẫn không đành lòng từ chối yêu cầu của họ.
Yêu thương con ruột là điều bình thường, không có gì đáng trách.
Dù sao, chỉ là ở phía sau giúp họ đưa ra ý kiến, dù sao cũng là để trả ơn nuôi dưỡng thôi...
Mỗi lần, cậu đều tự an ủi mình như vậy.
Nói cho cùng, cũng chỉ là để tìm sự cân bằng cho việc không nhận được tình yêu của họ mà thôi.
---
Hôm nay là sinh nhật ba mươi ba tuổi của Vân Dã, còn một tuần nữa là kỷ niệm hai năm ngày cưới của cậu và Tần Liệt.
Tần Liệt đang công tác ở Cẩm thành, theo như anh nói thì lần này đi hơn mười ngày, tuần sau mới về.
Sau khi ngủ trưa dậy.
Vân Dã cầm điện thoại lên, chỉ thấy lời chúc mừng sinh nhật từ người bạn lâu năm Tạ Gia Diệu, còn danh sách tin nhắn với Tần Liệt dừng lại ở một biểu cảm mà anh đã trả lời trước đó.
Sinh nhật của mình không được chồng nhớ đến, khó tránh khỏi cảm giác thất vọng. Nhưng giờ mới chỉ bốn giờ chiều, biết đâu Tần Liệt đang bận rộn, tối sẽ gửi tin nhắn chúc mừng.
Mang theo hy vọng đó, Vân Dã trả lời Tạ Gia Diệu.
[Chỉ có một câu chúc mừng sinh nhật thôi sao? Cậu không có thành ý gì cả.]
Tạ Gia Diệu gần như trả lời ngay lập tức.
[Gấp gì, quà còn đang trên đường.]
[Hôm nay đến được không?]
[Cậu đã gả cho Tần Liệt rồi, còn nghĩ đến mấy món quà nhỏ của tôi làm gì? Đến lúc đó đừng chê đơn sơ nhé.]
Vân Dã cười đánh máy, ngón tay cậu chạm vào màn hình, chưa kịp nhấn gửi thì một cuộc gọi đột ngột đến.
Nụ cười ngưng đọng trên môi.
Vân Dã đã đoán được mục đích của cuộc gọi từ mẹ nuôi.
Đêm qua, em trai cậu, Vân Kính, gọi điện xin cậu ba mươi triệu. Cậu ta nói mình ở nước ngoài đã thua bạc hơn chục triệu, khiến tài khoản công ty thiếu hụt, tạm thời không có tiền xoay sở, chỉ còn cách tìm cậu giúp đỡ.
Vân Dã từ chối ngay lập tức, nói rằng cậu không có nhiều tiền như vậy. Lúc đó, Vân Kính đã chèn ép cậu một lúc, thấy cậu kiên quyết không đồng ý, mới tạm thời từ bỏ.
Vân Dã biết rằng em mình sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, ngoài việc đến xin tiền cậu, Nhà họ Vân không có cách nào khác.
Sau khi điện thoại được kết nối, thái độ của mẹ nuôi Sở Tư Linh ban đầu vẫn còn tốt, nhưng sau đó khi thấy Vân Dã vẫn không chịu nhượng bộ, giọng điệu của bà ta ngày càng tồi tệ hơn.
"Nếu như ngày đó không phải tao nhặt được mày bên cạnh thùng rác, mày nghĩ mày có thể sống đến ngày hôm nay sao? Có khi mày đã bị chó hoang xé nát ăn thịt rồi.”
"Bao nhiêu năm nay, mày ăn uống của chúng tao, một đứa trẻ nghèo khổ như mày được sống như một mày ấm đến tận bây giờ, đến cuối cùng còn tìm được cây đại thụ như nhà họ Tần, mày không biết cảm kích một chút nào sao?"
"Mày nghĩ tao để mày gả cho Tần Liệt là vì cái gì? Không phải là muốn mày vào lúc quan trọng có thể giúp ích chút sao? Nếu không thì với thân thể yếu ớt của mày hiện tại, có thể cống hiến gì cho nhà họ Vân bọn tao?”
Mặc dù Vân Dã đã quen với những lời chửi rủa của Sở Tư Linh, nhưng mỗi lần nghe thấy, trong lòng cậu vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Bà ta tính khí tồi tệ, trước đây đối với cậu lúc nào cũng là trách móc, thường xuyên lớn tiếng quát tháo. Trong mắt bà ta, đứa con nuôi như cậu phải là hoàn hảo, tốt nhất là như con rối, nghe theo sự điều khiển của bà ta.
Trước khi biết cậu là con nuôi, Sở Tư Linh nói với Vân Dã những lời cũng không khác gì mấy - biết thế ngày đó sinh cậu ra đã bóp chết cậu rồi.
Lúc đó, Vân Dã thật sự không hiểu.
Cậu cố gắng học tập, phấn đấu, thi đỗ vào trường danh tiếng, chọn chuyên ngành mà họ thích, chưa tốt nghiệp đã vào công ty, làm tăng hiệu suất nhiều lần, còn phải làm thế nào mới là ngoan ngoãn thật sự?
Trái tim đột nhiên co thắt dữ dội, cơn đau như bị ép, hô hấp cũng ngày càng trở nên gấp gáp hơn. Vân Dã linh cảm điều chẳng lành, vội vàng đi đến ngăn kéo lấy thuốc.
Tay cậu run như sàng, lật mở ngăn kéo một cách run rẩy. Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, khuôn mặt cậu đã tái nhợt như giấy, môi cũng bắt đầu tím tái.
Tiếng chửi rủa của Sở Tư Linh vẫn vang vọng bên tai:
“Lần này nếu nhà họ Vân không qua được khó khăn, có lẽ sẽ phải phá sản, Vân Dã mày đang chờ ngày này đúng không?”
“Bảo sao mẹ ruột mày sinh ra đã vứt bỏ mày, có lẽ lúc đó bà ta đã nhận ra mày là một con sói máu lạnh vô tình rồi! Nói thẳng ra, người như mày không có tình thân thì đã chết từ lâu rồi!”
“Ngày nào mày chết thật, tao cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt vì mày!”
Ý thức cuối cùng của Vân Dã dừng lại ở câu nói này của Sở Tư Linh.
Chai thuốc vừa vặn mở ra rơi từ tay cậu, những viên thuốc màu trắng rơi vãi khắp nơi.
Cơ thể cậu ngã xuống giường, tay buông thõng bên giường, mí mắt nặng trĩu dần khép lại, tai vẫn như vang vọng câu nói “chết rồi cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt”.
Căn phòng ngủ trang trí đẹp đẽ trống trải, ánh nắng ấm áp dịu dàng buổi chiều xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu vào nửa thân người đàn ông nằm trên giường, làn da trắng nõn, hàng mi dày cong vút, trông giống như một vị hoàng tử yên bình đang ngủ.
Mặt trời lặn chỉ trong vài giây, khi Tần Liệt đẩy cửa bước vào phòng ngủ, căn phòng như bao phủ một lớp sương mù mỏng.
Anh lo lắng sẽ đánh thức Vân Dã, động tác nhẹ nhàng, cho đến khi nhìn thấy những viên thuốc rơi vãi trên sàn nhà, đồng tử màu đen của anh đột nhiên co lại, chống nạng vội vàng chạy đến bên giường.
Khi Vân Dã được anh ôm vào lòng, cơ thể vẫn còn ấm. Tần Liệt không dám gọi cậu, ngón tay run rẩy thăm dò lên mũi cậu, toàn thân trong khoảnh khắc đó như rơi vào hố băng ngàn năm.
Linh hồn anh như rời khỏi cơ thể, đầu ngón tay gần như cứng đờ.
Vân Dã mỗi ngày đều ngủ trưa vào giờ cố định, cậu không quen khi ngủ có người bên cạnh trông nom, luôn ở một mình trong phòng.
Tại sao lại là lúc này?
Chốc lát ngẩn ngơ, Tần Liệt gọi điện cho bạn của mình là bác sĩ Đường, nhờ anh ấy đến ngay lập tức.
Tuy nhiên, cuối cùng vẫn không thể cứu vãn.
Khi nghe từ miệng bác sĩ Đường tuyên bố Vân Dã đã xác nhận tử vong, chân duy nhất của Tần Liệt mềm nhũn gần như khuỵu xuống.
Không, anh không tin.
Cả biệt thự lúc này đã hỗn loạn.
Chú Lâm quản gia vốn là người luôn giữ được bình tĩnh, lúc này cũng lúng túng không biết làm sao.
Thân thể của Vân Dã yếu ớt, những người hầu này đều rõ, nhưng không ai dám nghĩ rằng cậu còn trẻ như vậy lại vì suy tim mà kết thúc cuộc đời ngắn ngủi.
Hôm nay còn là sinh nhật của cậu, Tần Liệt đặc biệt từ Bắc Kinh trở về, nhân lúc cậu ngủ trưa tự mình vào bếp làm một chiếc bánh sinh nhật cho cậu, muốn cho cậu một bất ngờ khó quên.
Bánh sinh nhật còn chưa được ăn, cậu cũng chưa biết tấm lòng của Tần Liệt.
Chú Lâm nhìn Vân Dã yên tĩnh nằm trên giường, che miệng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Vân Dã đối xử với người dưới rất tốt, không bao giờ lên mặt, hành lang chật kín, tiếng khóc thút thít vang lên mơ hồ.
Mọi người đều khóc.
Chỉ có Tần Liệt, nhìn thi thể Vân Dã, im lặng mím môi, như một bức tượng, không khóc cũng không nói.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chú Lâm phải tiến lên nhắc nhở anh, anh cần liên lạc với người của nhà tang lễ để mang Vân Dã đi.
Câu nói này chạm vào nỗi đau của Tần Liệt, anh quay đầu hét lên một tiếng, đuổi mọi người ra ngoài.
Bác sĩ Đường và chú Lâm nhìn nhau bất lực, đành phải rời khỏi phòng.
Tất cả sự giả vờ của Tần Liệt sụp đổ trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, sự yếu đuối bộc lộ hoàn toàn, như một đứa trẻ bị bỏ rơi ôm thi thể Vân Dã khóc nức nở.
Anh không còn che giấu tình yêu chân thành của mình nữa.
Những nụ hôn rơi xuống từ mặt anh, anh nâng bàn tay cậu lên, hôn lên những vết kim chi chít, tuyệt vọng rơi nước mắt, "Tay em lạnh quá, anh không thể làm ấm được nữa rồi..."
Người của nhà tang lễ cuối cùng vẫn đến.
Tần Liệt hoàn toàn phát điên.
Anh không chấp nhận thực tế rằng Vân Dã đã qua đời, cứ như một cây khô ngồi bên giường nói chuyện với cậu.
Bầu không khí trong phòng ngủ buồn bã và nặng nề.
Chú Lâm làm việc cho nhà họ Tần từ khi mười tám tuổi, đã nhìn Tần Liệt trưởng thành, chưa từng thấy anh bất lực như vậy. Ngay cả khi bị tai nạn giao thông phải cắt cụt chân, anh cũng nhanh chóng vực dậy, không giống như bây giờ, ôm thi thể Vân Dã, không cho ai chạm vào, cũng không để ai mang cậu đi.
Người nhà họ Tần đã khuyên nhủ Tần Liệt rất lâu.
Không thể tiếp tục như thế này, người chết nên được an táng. Cũng may, cuối cùng anh đã nghe theo.
……
Sau khi thi thể của Vân Dã được hỏa táng, tro cốt của cậu được rải xuống biển theo di nguyện của cậu ta. Chuyện này do Tạ Gia Diệu kể cho Tần Liệt nghe. Cậu ta nói Vân Dã muốn làm một người tự do, sau khi chết cũng không muốn nằm yên dưới đất. Tần Liệt chống nạng, một mình đến bờ biển. Chính anh đã tự tay rải tro cốt của Vân Dã xuống biển.
Khi trở về nhà, anh lấy ra chiếc bánh sinh nhật đã để trong tủ lạnh ba ngày, rồi máy móc nhét vào miệng. Ngày xưa anh khó chịu với vị ngọt của kem, giờ lại như mất vị giác. Chiếc bánh vốn dĩ dành cho hai người, giờ chỉ còn mình anh ăn.
Kem nghẹn ở cổ họng, trong lòng Tần Liệt tràn đầy hối tiếc. Khi Vân Dã còn sống, tại sao anh không đối xử với cậu tốt hơn?
……
Khi người thân qua đời, khoảnh khắc đau đớn nhất không phải là lúc biết tin cái chết, mà là khi mở tủ quần áo, thấy áo sơ mi của người ấy treo trên móc; là khi lật cuốn sách người ấy thường để trên bàn nhỏ ngoài ban công; là khi tình cờ nghe lại bài hát cả hai từng nghe cùng nhau; là khi nhìn thấy avatar của người ấy trong danh sách bạn bè...
Cuộc sống từ đó sẽ không còn bình yên nữa, luôn có những khoảnh khắc, những việc làm gợi lại ký ức. Nỗi đau ấy mạnh mẽ đến mức nghẹt thở. Khi nhận ra rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa, Tần Liệt chỉ muốn kết thúc cuộc sống này.
Sau đó, cuối cùng anh cũng lấy hết can đảm để sắp xếp di vật của Vân Dã. Trong cuốn sách cậu giấu ở tầng trên cùng của kệ sách, Tần Liệt tìm thấy một tấm thiệp, trong chốc lát anh khóc đỏ cả mắt.
—— Tần Liệt, em thích anh.
Ngày hôm đó, tình cảm không ai biết của cậu được phơi bày rõ ràng dưới ánh mặt trời. Ngoài cửa sổ kính, những bông hoa hướng dương Vân Dã trồng đang nở rực rỡ, nhưng cậu không còn thấy nữa. Trong cuộc sống bình dị và vô vị này, ánh sáng cuối cùng đã chiếu rọi, trở thành một giấc mơ lớn.
Hình ảnh của kiếp trước lướt qua trong đầu Vân Dã như một đoạn phim chiếu nhanh. Trong cảm giác gần chết như đang chìm nước, cậu bừng tỉnh, mở to mắt, thấy trần nhà trắng xóa. Màn cửa trắng bị gió thổi tung, mô hình nhân vật anime trên bàn gần cửa sổ, lịch đếm ngược ngày thi đại học trên tủ đầu giường đã bị xé đến trang cuối cùng... Cảnh vật quen thuộc trong phòng im lặng nhắc nhở rằng — cậu đã sống lại!