Thành tích lần thi thử thứ hai cuối cùng cũng có, Đỗ Noãn Thấm lần này không hề ngoài ý muốn mà xếp hạng đếm ngược.

Không khí trong phòng học sau khi được công bố rất dị thường, lại đến thời khắc có người vui có người ưu sầu. Lão Cao đứng trên bục giảng phân tích thành tích lần này, mọi người đều lâm vào bên trong bi thương và vui sướng.

“Các bạn học, mọi người đều đã thấy điểm của mình, cảm thán một chút rồi thu lại cảm xúc cho tôi, sau khi kết thúc kỳ thi Đại học mọi người có thể cảm thán tận tình!! Lại nói, Nam Cung Dật lớp chúng ta lại là top 1 toàn trường, Triệu Hân Di là top 2, hy vọng hai bạn tiếp tục duy trì, cũng hy vọng các bạn học học tập theo bọn họ, nhưng có bạn học làm tôi rất ngoài ý muốn…” Nói đến đây ánh mắt vô tình cố ý nhìn về phía Đỗ Noãn Thấm: “Chênh lệch rất lớn, không cần bởi vì thành tích lần trước không tồi mà thiếu cảnh giác, một điểm cũng có thể ép chết người, muốn thi Đại học cho thật tốt, thì phải dính tất cả các môn, chỉ lo môn mình am hiểu là xong đời.”

Cái này tốt, ám chỉ rõ ràng như vậy cả lớp đều biết đang nói ai, mà đương sự nhìn bài thi của mình mặt không có biểu tình, trong óc để một sự kiện khác, đối thoại của cha mẹ ngày hôm qua trong bệnh viện làm cô rất bất an, công ty ba cô có vấn đề ý? Vì sao đột nhiên muốn cho mình ra nước ngoài nhỉ? Mẹ còn đang ở bệnh viện tiếp nhận hoá trị… Giờ phút này cô phát hiện mình thật nhỏ bé, không thể giúp chút nào, đột nhiên rất muốn lớn lên.

Lão Cao đi rồi, Vu Tân Tân ở phía trước xoay người vẻ mặt lo lắng nhìn cô: “Thấm Thấm à, cậu có ổn không? Lúc thi có phải sinh bệnh hay không? Hay là thực sự không hiểu vấn đề, mình có thể… Ặc, trình độ này của mình thì thôi, có thể để Nam Cung Dật dạy cậu.”

Không nhắc đến thì còn tốt, vốn dĩ thiếu gia đang nổi nóng càng thêm tức giận, cả mặt không có biểu tình gì, người không biết còn tưởng rằng anh thi đội sổ. Mà Đỗ Noãn Thấm bên người sớm đã cảm nhận được lửa giận tràn đầy, buổi sáng hai người còn đang thảo luận sau khi học xong thì đi ăn tiệc lớn, quay đầu nghe thấy xếp hạng của Đỗ Noãn Thấm mặt đen trong nháy mắt, tức giận đến mức đau cả gan, vì thế một câu cũng không thèm nói với cô, giận dỗi một mình. Đỗ Noãn Thấm trong quá khứ làm nũng với anh là hết giận, nhưng mà cô hiện tại cô thật sự không có tâm tư gì.

Sau khi tan học, trên đường hai người về nhà, một đường không nói chuyện, tự mình ôm tâm sự. Cuối cùng thiếu gia vẫn không nhịn được.

“Cậu gần đây làm sao thế?” Nam Cung Dật nhìn về phía trước, vừa đi vừa hỏi cô.

“A… Không sao cả đâu.”

Vẻ mặt Nam Cung Dật có biểu tình “Hiếm khi vạch trần cậu”.

“Thành tích kia của cậu sao lại thế? Giảm xuống nhiều như vậy, đừng nói cho mình là bởi vì sai lầm.”

“Mình… đó thật sự là ngoài ý muốn, lần sau mình sẽ thi lại, ừm, mình bảo đảm!”

“Lời này cậu nói cho chính mình nghe là được, trạng thái gần đây của cậu rất không đúng, mình có mắt nhìn thấy. Mình phát hiện cậu càng ngày càng làm càn, trong đầu mỗi ngày không biết suy nghĩ cái gì, còn muốn thi Đại học hay không! Mình gần đây có phải chiều cậu quá hay không!” Thiếu gia càng nói càng tức giận.

Đầu người trước mắt càng ngày càng cúi thấp, cô gái vốn dĩ tâm tình đã không tốt, nhưng không muốn việc của mình ảnh hưởng đến anh, anh khen ngược xoay đầu sẽ giáo huấn một lúc, Đỗ Noãn Thấm uỷ khuất không chịu được, hốc mắt phiếm hồng, chu miệng.

“Mình không cần thi Đại học! Ai hiếm lạ ai, mình khi nào hảo cậu quản mình, mình muốn cách xa cậu, chán ghét cậu!” Nói xong đang muốn xoay người bỏ chạy, kết quả cặp sách đã bị người kéo lại.

“Trở về!”

Đỗ Noãn Thấm không nhìn anh như cũ.

Biết tính tình quật cường của cô lại lên, anh bất đắc dĩ đi đến trước mặt cô, phát hiện đầy mặt Đỗ Noãn Thấm đều là nước mặt.

Thiếu gia không sợ trời sợ đất này đột nhiên luống cuống.

Nam Cung Dật thở dài: “Thực xin lỗi, mình không phải cố ý gào lên với cậu, mình vừa rồi chỉ có chút sốt ruột, mình lo cho cậu…”

“Ô oa..” Không xin lỗi còn tốt, anh mềm nhũn xuống hoàn toàn kích phát nước mắt của cô.

Nhìn cô gái khóc trước mắt trong lòng anh ngũ vị tạp trần, tiến lên một bước nhẹ nhàng mà ôm cô vào trong lồng ngực.

“Được rồi, được rồi, thật xin lỗi, Noãn Noãn.” Nghĩ lại cũng rất ảo não, thi không tốt cô vốn dĩ sẽ khổ sở, chính mình bất an an ủi cô ngược lại còn tức giận với cô, cảm xúc của anh đi lên cũng là vì sốt ruột thay cô, chủ yếu là lo cô không thể ở chung thành phố với mình.”

Vì biểu đạt sự xin lỗi của chính mình, Nam Cung Dật đưa Đỗ Noãn Thấm đến một tiệm bánh ngọt, vì thế bạn học Đỗ Noãn Thấm của chúng ta rất không khách khí mà gọi vài chiếc đắt nhất, hung hăng làm thịt thiếu gia này một phen. Thật ra cô cũng không phải bởi vì anh hung dữ với mình mà khóc, mà là cảm thấy bất lực, nhỏ bé, rất nhỏ bé, trong nhà xảy ra chuyện mà mình không giúp được gì, thi thố lại rối tinh rối mù, vừa lúc anh đâm vào trên họng súng, còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể tự mình dỗ.

Nam Cung Dật nhìn đồ ngọt tràn đầy trên bàn, sau đó nhìn nhìn cô gái vừa nức nở vừa ăn rất là bất đắc dĩ, chỉ thấy tâm tình của cô không tốt là ăn rất nhiều, ăn đến bên miệng đều phồng hết lên lem ra ngoài, thiếu gia tùy tay rút tờ giấy ăn giúp cô lau đi, Đỗ Noãn Thấm không nhận ra động tác quá mức thân mật này, tiếp đục vùi đầu ăn, mà Nam Cung Dật bĩnh tĩnh mà ném khăn giấy vào thùng rác, quỷ mới biết trong lòng anh có bao nhiêu khẩn trương.

Sau khi Đỗ Noãn Thấm ăn xong vừa lòng vỗ vỗ bụng, Nam Cung Dật mời còn phải chờ cô ăn xong.

Sau khi ném rác đi quay lại chỗ ngồi, nhướng mày với cô: “Ăn no rồi à?”

Cô gái không trả lời, xoay người lấy bài thi từ trong cặp sách ra, “bộp” một tiếng đặt ở trên bàn: “Giảng đề cho mình!”

Nam Cung Dật bận tâm đến cảm xúc của cô, muốn để cô nghỉ ngơi thật tốt một chút, huống chi vừa mới khóc xong chắc là không có tâm tư nghe.

“Hay là ngày mai…”

“Hiện tại giảng đi!!!”

Được, cậu là tổ tông, cậu định đoạt.

Giảng đề xong đã sắp 9 giờ, vốn dĩ Đỗ Noãn Thấm muốn trực tiếp đi đến bệnh viện thăm mẹ, nhưng Nam Cung Dật nhất định muốn đưa cô về nhà, không có cách nào cô chỉ có thể chờ anh đi rồi mới từ nhà đi đến bệnh viện.

Đã đến bệnh viện, vừa lúc thấy ba Đỗ ngồi bên ngoài phòng bệnh, trong tay ông nắm một tờ giấy cau mày. Cô đi qua, cầm lấy tờ giấy vừa nhìn chính là phí trị liệu của mẹ, con số cực cao đâm đau mắt cô, trong lòng chua xót không thôi, cô nắm tay ba Đỗ: “Ba…” Trong khoảng thời gian này ba còn bận việc công ty, lại phải chăm sóc mẹ, mọc ra rất nhiều tóc bạc, tiều tụy không ít, cô rất đau lòng vì mình không giúp được gì cả.

Đỗ Phong ôm lấy con gái: “Ba không có việc gì, đừng lo lắng, tất cả sẽ tốt thôi, sẽ tốt thôi, phí dụng ba sẽ nghĩ cách.” Không biết ông đang an ủi ai.

Tình huống mẹ Đỗ gần đây rất không lạc quan, bệnh tình chuyển biến xấu rất nhiều, bởi vì do công ty, kinh tế hiện tại trong nhà vốn dĩ rất khẩn trương, còn phải trả tiền phí trị liệu, quả thực chính là dậu đổ bìm leo.

Đỗ Phong vỗ đầu con gái: “Noãn Noãn à, ba rất yêu con và mẹ con.”

Luôn cảm thấy thời gian hạnh phúc trước kia quá ngắn ngủi, vì sao ông trời lại không công bằng như vậy.

Buổi sáng ngày hôm sau, Đỗ Noãn Thấm đi đến trường học rất sớm, lúc đang muốn ngủ gật, thấy trên hộp bút có dán ảnh thần tượng, nháy mắt như tiêm máu gà, một ngày nào đó nhất định phải đi xem buổi biểu diễn của bọn họ. Cô vỗ vỗ mặt để chính mình thanh tỉnh một chút, tiếp tục chui vào hải dương đề thi.

Không bao lâu, Nam Cung Dật cũng đi vào phòng học, thấy Đỗ Noãn Thấm đến trường học sớm như vậy, thiếu gia của chúng ta thực sự sợ ngây người.

Cảm nhận được bên cạnh có người ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Dật cười ngọt ngào: “Cậu đến rồi.”

“Uống lộn thuốc?”

“… Trong miệng cậu không thể có lời hay nào hay ư.”

“Đó là cuối cùng cũng tỉnh ngộ? Phấn đầu để không bị đội sổ?”

“Mình đây là đồng lòng với thần tượng, lực lượng thần tượng là cái gì, chính là khi cậu ngã vào đáy cốc thấy bọn họ vèo một cái xoay người bò ra khỏi đáy cốc.”

Nam Cung Dật quyết định không nghe những lời không dinh dưỡng này của cô, ném một phần bữa sáng lên bàn cô cũng bắt đầu tập trung làm đề.

Mà Triệu Hân Di ở phía sau thấy cảnh này không phục lắm, cô ta thích Nam Cung Dật, cái này không có gì đáng trách, cho rằng thời gian thi đấu tập huấn cùng với anh thì anh sẽ thấy mình ưu tú, kết quả người ta nhìn cũng không thèm liếc cô ta một cái, cả đầu óc đều là tiểu thanh mai của anh, cô ta sẽ không giống với nữ phụ trong phim truyền hình đoạt tình yêu như vậy, trong cách nhìn về cảm tình của cô thì dưa hái xanh không ngọt. Tuy rằng không làm được người yêu cho dù có là bạn cũng hy vọng anh vì cảm tình mà bỏ đi tiền đồ của mình, đại học trong nước rất tốt, nhưng đối với nhân tài như Nam Cung Dật mà nói hoàn cảnh dạy học nước ngoài thích hợp hơn.

Sau khi tan học, Đỗ Noãn Thấm bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng. Trong phòng học Nam Cung Dật đang kiên trì sửa đề cho Đỗ Noãn Thấm.

Dương Bằng Trình ở bàn trước xoay người nói với anh: “Sau khi tan học chơi bóng không? Nhóm Phán Tử bảo mình hỏi cậu một chút.”

“Không đi.” Anh nhìn bài thi cũng không ngẩng đầu lên nói.

“Chậc, tuy biết thành tích của cậu tốt, nhưng cũng không phát hiện cậu yêu học tập như vậy nhé.” Nói xong còn nhấc người nhìn xem.

Vừa mới lên đã bị Nam Cung Dật đẩy ra một phen.

“À, mình nói mà, hoá ra là vì cô gái nhà cậu hả, lực lượng của tình yêu quả nhiên là vĩ đại.” Dương Bằng Trình chống cằm nhìn Nam Cung Dật, trong giọng nói tràn đầy trêu chọc.

“Nói hươu nói vượn cái gì đấy!”

“Cậu dám nói mình nói không đúng không? Không biết là ai vì người trong lòng mà từ bỏ…”

“Bốp!”

“Á! Cậu ra tay quá nặng rồi đi! Cậu ấy cũng không ở đây!” Dương Bằng Trình đỡ trán kêu rên.

“Tin mình đi, nếu cậu ấy mà ở đây cậu không chỉ là cái cảnh này, nếu nói ra mình muốn cậu đẹp mặt! Còn nữa, thành tích kia của cậu cũng là thảm không nỡ nhìn, cậu vẫn nên nhọc lòng lo cho chính cậu đi, không cần một lòng một dạ đặt trên người bạn cùng bàn của cậu…”

“Mình sai rồi còn không được ư? Cậu cái người tàn nhẫn này!”

Đỗ Noãn Thấm đi ra từ văn phòng, vừa đi được vài bước đã thấy Triệu Hân Di đi đến, tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, nhưng khí chất thì không thể thua, Đỗ Noãn Thấm kiêu ngạo hừ một tiếng trong lòng, vừa mới đi đi ngang qua nhau thì nghe thấy người phía sau gọi tên của mình: “Đỗ Noãn Thấm.”

Đỗ Noãn Thấm quay đầu lại nhìn cô ta không nói lời nào.

“Cậu thích cậu ấy sao?”

Trực tiếp như vậy sao? Đỗ Noãn Thấm thực sự không thích ngữ khí chất vấn của cô ta.

“Có quan hệ gì với cậu à?”

Triệu Hân Di ý thức được ngữ khí của mình không tốt lắm, chậm âm thanh lại: “Cậu không cần cô phụ cậu ấy.” Nếu cậu biết cậu ấy vì cậu mà từ bỏ cơ hội quý giá nhường nào.

“Cậu là thân phận gì? Việc của tôi và cậu ấy không cần cậu quản, hay là cậu nghĩ muốn đến cắm một chân.” Nói xong thì xoay người tiêu sái rời đi.

Đây là lần thứ mấy! Thường xuyên gặp được sự “dò hỏi” của những người thích Nam Cung Dật. Nhưng mà vị này không giống vậy, cô ta từ lớp 10 đã bắt đầu thích đại gia kia, phía sau Triệu Hân Di không thiếu người theo đuổi nhưng trong mắt chỉ có mình Nam Cung Dật, vậy mà độc thân suốt ba năm.

Đỗ Noãn Thấm mang theo một bụng tức giận trở về ngồi ở chỗ mình, liếc mắt nhìn thiếu gia ghé vào trên bàn để ngủ, ngủ ngủ ngủ chỉ biết ngủ, dựa vào cái gì cậu ở đây nhàn nhã còn mình phải đối mặt với một đống người thích cậu công kích liên tục một mình chứ, nghẹn một bụng tức tát một cái vào lưng thiếu gia, âm thanh thanh thúy điếc tai, Nam Cung Dật vừa mới nằm sấp xuống ngẩng đầu, vẻ mặt buồn bực, anh lại chọc vị tổ tông này cái gì rồi.

Ngay cả Dương Bằng Trình ở bàn trước quay đầu xuống với vẻ mặt đồng tình nhìn Nam Cung Dật, người anh em cậu tự giải quyết cho tốt.

Đỗ Noãn Thấm đang ở trên đường tan học vốn dĩ muốn đến bệnh viện một chuyến, đúng lúc điện thoại vang lên: “Alo.”

Tất cả đều trở nên long trời lở đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play