Sau khi biết được, bọn họ lập tức đến đây, không ngờ lại đến muộn, bọn họ quá khao khát được trở lại cuộc sống bình thường nên không muốn rời đi, cứ thế chờ đến bây giờ, nếu như buổi tối còn mở cửa, họ sẽ tiếp tục chờ ở đây.
"Buổi tối không mở cửa." Diệp Cửu Cửu vừa dứt lời, mười mấy người ở lại cố gắng chờ đợi cơ hội đều buông thống vai, vẻ mặt tuyệt vọng: "Chúng tôi nên đến sớm hơn."
Người phụ nữ bế đứa trẻ còn khóc nức nở: "Tối qua tôi nên đến sớm hơn, không nên tiết kiệm tiền nhà trọ."
Đứa nhỏ trong lòng cô ấy giơ tay lau nước mắt cho mẹ, an ủi mẹ một cách yếu ớt: "Mẹ đừng khóc, con không đau."
Diệp Cửu Cửu nhìn đứa trẻ chu đáo, lại nghĩ đến Tiểu Ngư cũng chu đáo như vậy, nhất thời không đành lòng.
Cô nghĩ số hải sản còn lại có thể bán đủ cho hai bàn, suy nghĩ một lúc rồi gọi những người chuẩn bị rời đi: "Còn một ít đồ ăn, hầu hết đều khá đắt, nếu các người không chê đắt thì đợi một chút, đợi những vị khách khác rời đi rồi vào.'
Tin tức này giống như niêm vui bất ngờ, những người này xúc động đến mức nước mắt lưng tròng: "Cảm ơn chủ quán."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT