"Bà lão, bà ăn nhiêu một chút, ăn no rồi chúng ta về nhà, chiêu nay bà không được chạy lung tung nữa, nếu chạy nữa thì sau này cháu chỉ có thể nhốt bà trong phòng thôi." Người giúp việc vừa lải nhải vừa gắp thức ăn cho bà lão, để bà ăn nhiêu một chút.
Bà lão ăn một lúc rồi ợ một cái, sau đó cúi đầu ngồi xuống, không biết là buồn ngủ hay sao.
Người giúp việc thấy bà lão buồn ngủ, nhẹ nhàng vô vai bà: "Bà lão, bà buồn ngủ sao? Đừng ngủ vội, ăn cơm xong chúng ta vê nhà ngủ."
Bà lão bị đánh thức, bà ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào món cá vược súp chanh kiểu Thái trước mặt, trong mắt thoáng chút bối rối, bà nhìn xung quanh, thấy toàn là môi trường và con người xa lạ, bà bối rối hỏi người giúp việc: "Tiểu Lưu, sao bà lại ở ngoài này?"
"Bà nói muốn đến đây ăn cơm mà." Người giúp việc hoàn hồn, vui mừng nhìn bà lão đã trở lại bình thường: "Bà lão, bà lại nhận ra cháu rồi sao?"
"Nhận ra rồi, nhận ra rồi." Bà lão đại khái cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra: "Bà lại không nhận ra người khác rồi chạy lung tung sao?”
Người giúp việc gật đầu: "Bà còn nhớ chuyện bà chạy ra ngoài không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play