Trong nháy mắt cửa lớn bị mở ra, một vật vô hình gì đó trong không khí chậm rãi tràn ra, vây Kiều Quảng Lan vào bên trong.

Ngọc giản trên ngực có chút nóng lên.

Ngay sau đó một thân ảnh nho nhỏ nhanh chóng lao ra, vừa vặn đụng vào trong lồng ngực của Kiều Quảng Lan, hắn tiện tay đỡ một cái, thế nhưng đối phương lại muốn cắn vào cánh tay hắn.

Kiều Quảng Lan đã nhìn rõ, đó chỉ là một bé gái mới 6,7 tuổi, nhưng sức lực của nó lại cực đặc biệt, không ai phản ứng lại kịp, Kiều Quảng Lan vốn muốn nhấc chân lên đạp, nhưng mà phát hiện đó lại chỉ là một đứa bé, lại kiên quyết thu chân về.

Tạ Trác sợ hết hồn.

Không chút nghĩ ngợi mà mà nhảy ra chặn trước người của Kiều Quảng Lan, bị bé gái cắn một miếng cả miệng đầy lông.

Kiều Quảng Lan yên lặng đem Tạ Trác trong miệng cô bé nhổ ra.

Tạ Trác: "..."

Cảm giác nửa cái đầu bị con người cắn, anh không muốn nhớ lại.

Kiều Quảng Lan liếc mắt nhìn hắn, an ủi: "Không sao rồi, đầu chưa rớt.

Cảm ơn nhé, về nhà tôi sẽ tắm rửa cho anh.”

Tạ Trác: “…”

Nếu như lúc em nói lời này không dùng hai ngón tay xách ngược tôi giơ ra xa, tôi sẽ cảm nhận được thành ý của em!

【 Oe đây là tình huống gì? Cho nên người trúng tà là em gái này sao? 】

【 Đại sư đi đâu rồi? Con gái nhà người ta đã thành ra thế này rồi! 】

【 Không phải, chờ một chút, ban nãy là con gấu nhỏ kia tự mình động hả? Nó là đang bảo vệ bảo vệ Streamer à...!Có thể đây không phải là đồ chơi bằng lông đúng không?! 】

【...!Tổng kết: Sống trên thế giới này, phải tượng tượng nhiều mới sống được.



Kiều Quảng Lan không nghe thấy tiếng lòng của Tạ Trác, cũng không có ý định muốn dâng ra thành ý, hắn vừa mới cúi người xuống, muốn xem xét tình hình bé gái một cái, đã bị một cánh tay thô lỗ đẩy ra.

“Tránh ra, đừng làm vướng.”

Kiều Quảng Lan mở tay, nhướng mày, ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện người đẩy mình là một người đàn ông khá cao, biểu tình lạnh lùng nghiêm túc, lúc nhìn người có giác như bị xem thường của kẻ từ trên cao nhìn xuống, hiện ra vẻ thô lỗ lại bất cận nhân tình.

Đối phương phát hiện bị hắn chắn, hơi hơi có chút ngoài ý muốn, trong ánh mắt có thêm một tia nghiền ngẫm: “Kiều Streamer?”

【 Mịa nó người này ai vậy, bộ dáng có vẻ rất trâu bò.



【 Cho nên là trâu bò như vậy nhất định là đại sư! 】

【 Đại sư thì làm sao, đại sư cùng có thể xô đẩy người một cách không có tố chất như thế à? Đây là đang tỏ ra uy phong đấy hả, ôi nhìn xem vừa nãy ổng làm gì kìa.】

Ánh mắt Kiều Quảng Lan rơi vào các công cụ mà gã ta mang theo, trên bình luận đoán được thân phận của người này cũng không sai, câu khóe miệng lên, không hề trả lời vẫn đề đối phương, trực tiếp đem Camera đưa qua: “Mời các bạn xem, đây chính là đại sư cực kỳ nổi tiếng của tổ chương trình mời đến, Thôi Như Chính tiên sinh, trước mắt xem ra, ngoại hình của đại sư không giống với người bình thường cho lắm, nhưng đây chỉ là phán đoán thôi, Streamer dẫn các bạn xem bước tiếp theo đây.”

Thôi Như Chính: "..."

Kiều Quảng Lan không nhìn khiến sắc mặt của hắn phút chốc có chút khó coi, mà bản thân lại là cố vấn phong thủy do công ty của Kiều Quảng Lan mời đến, trước khi đến cũng nhận được thông báo sẽ có người quay cùng, cho nên có bất mãn nữa không có cách nào.

Gã lạnh nhạt nói: “Cậu lui sang bên cạnh một chút đi, livestream cũng được, đừng làm phiền tôi.”

Từ lúc bắt đầu, Kiều Quảng Lan cảm nhận được Thôi Như Chính có một loại địch ý vi diệu với mình, hiếm khi tốt tính mà nhường vị trí ra cho gã, dự định xem gã sẽ làm gì.

“Hiện tại Streamer giới thiệu sơ tình huống một chút, xuất phát từ sự riêng tư dành cho người chưa vị thành niên, chúng ta sẽ gọi bạn nhỏ này là Tiểu Viên đi.

Tiểu Viện lúc trước là một cô bé khỏe mạnh, nhưng mà ba ngày trước, cô bé đột nhiên vô cớ phát điên trong nhà, biểu hiện bệnh là công kích người khác, tự nói chuyện một mình, thỉnh thoảng phát ra những tiếng cười quỷ dị.

Hôm nay tổ tiết mục đã mời Thôi đại sư tới đây, hy vọng ngài ấy có thể giúp Tiểu Viên nhanh chóng khôi phục sức khỏe.”

Kiều Quảng Lan livestream nói với màn hình, Thôi Như Chính một tay ấn vai bé gái lại, dễ dàng áp chế giãy dụa của cô bé, cau mày nhìn đôi mắt của bé,

Ngón tay của gã hơi căng thẳng.

Trong đôi mắt của bé gái, không có tròng trắng, không có đồng tử, tất cả đều là màu đen, một màu đen sâu thẳm thuần khiết phản chiếu hình bóng của gã.

Đôi mắt quỷ dị cổ quái như vậy khiến người ta nhìn nhiều không nhịn được mà nổi da gà, vừa vặn lúc này, trong cổ họng bé gái phát ra âm thanh nghe như tiếng dã thú gào thét, miệng nở nụ cười quỷ dị.

Thôi Như Chính không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đánh một phát vào gáy cô bé, khiến cô bé ngất xỉu.

Kiều Quảng Lan: "..."

Một giọng nữ sắc bén đột nhiên truyền đến: “Anh đang làm gì?”

Kiều Quảng Lan ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái hơn hai mươi tuổi, chính là người trong hình lúc đó, già hơn rất nhiều so với ảnh trong tin nhắn We chat.

Tướng mạo của cô không hề xấu, thậm chí cũng có thể xem là thanh tú, thế nhưng đại khái do hoàn cảnh sống không tốt, da dẻ ố vàng, nhan sắc tiều tụy, thoạt nhìn có chút hung dữ.

Thôi Như Chính để cho Viên Oánh Oánh đoạt bé gái đi: “Con bé không có việc gì, vừa nãy con bé có hành vi mang tính công kích, cho nên tôi làm cho nó yên tĩnh một chút, đợi tôi tìm ra nguyên nhân làm cho con bé sinh bệnh là có thể khôi phục lại bình thường.”

Viên Oánh Oánh không lên tiếng.

Thôi Như Chính cau mày, có điểm kỳ quái nhìn sang, phát hiện cô gái bề ngoài xấu xí này đang nhìn mình.”

Hắn nói: "Làm sao?"

Viên Oánh Oánh nói: "Ngài chính là đại sư Thôi sao?"

Thôi Như Chính gật gật đầu, sau một khắc, gã bị người ta nắm chặt cánh tay giống như người thân trong gia đình gặp lại nhau sau giải phóng.

Thôi Như Chính: "..."

Viên Oánh Oánh cúi đầu, khom người, không biết là kích động do gặp được cứu tinh, hay là rốt cục cũng có thể thư giãn sau mấy ngày ngột ngạt, trán của cô giống như muốn chạm luôn vào mu bàn tay Thôi Như Chính, tư thế thấp kém này tựa như đang cầu khẩn.

Thôi Như Chính cảm thấy cô gái này đầu óc có bệnh.

Nhưng mà nghĩ lại, người bình thường gặp chuyện con gái biến thành quái vật như thế, sợ là tinh thần ít nhiều cũng bị kích thích, cử chỉ quái lạ cũng là chuyện bình thường.

Gã thu tay mình về.

Viên Oánh Oánh cõi lòng đầy mong đợi mà nhìn gã: "Đại sư, ngài có thể chữa khỏi cho con gái tôi không? Tôi chỉ có một đứa con gái này thôi.”

Thôi Như Chính nói: "Đương nhiên.

Không thể cứu thì sao tôi lại đến đây, vào trong rồi nói đi.”

Hai người một trước một sau đi vào nhà, không biết có phải hắn nhìn lầm hay không, lúc nghe Thôi Như Chính nói câu kia, hình như liếc mắt nhìn mình một cái.

Hắn hạ thấp âm lượng, tiền hành thuyết minh: “Tóc mì ăn liền*, mắt tam giác, biều tình tràn đầy tự tin, đại sư không hổ là đại sư, cả người ngập tràn một loại cảm giác kiêu ngạo tà mị cuồng luyến, phảng phất dẫn chúng ta trở về thập kỷ 90 khi các bá đạo tổng tài chiếm lĩnh thế giới.

Streamer đã bị loại khí chất đặc biệt này thuyết phục, bây giờ muốn xem một chút đại sư sẽ giúp cho bạn nhỏ khôi phục bình thường bằng cách nào đây.”
*Hình tượng này của Thôi đại sư mình search được trên baidu mắc cười lắm, ít hôm nữa mình rảnh mình update lại cho:))).

【23333333 Kiều mỹ nhân làm mị cười chết, hình dung này chuẩn quá.



【 Mị không thích đại sư kia, mỗi khi nhìn ta cả mặt đều tràn đầy cảm giác ưu việt, chỉ hận không thể cởi giày đạp lên mặt hai cái.】

【 Cùng quan điểm với lầu trên, không thích đại sư, chủ yếu vì ổng không đẹp trai.

Nhưng mà ngược lại cũng hơi tò mò sau đó sẽ xảy ra cái gì, nãy không thấy rõ bé gái bị gì, là phát điên hả?】

【 Streamer bảo vệ mặt của người chưa thành niên, cố ý không quay mặt bé gái, nhưng mà tôi thấy biểu tình của đại sư có chút hoảng loạn, nhất định là đã thấy chuyện gì đó đặc biệt đáng sợ, căng thẳng quá.



Kiều Quảng Lan đi theo Thôi Như Chính vào cửa, Thôi Như Chính cùng Viên Oánh Oánh đều không để ý hắn, Kiều Quảng Lan tự ngồi xuống bên cạnh, hai chân vắt chéo.

Thôi Như Chính hỏi Viên Oánh Oánh: "Đã đi bệnh viện chưa?"

Dường như Viên Oánh Oánh thấy được hy vọng từ thần thái bình tĩnh của gã, ôm chặt con gái, vội vã trả lời: “Đi rồi ạ, không kiểm tra ra bị làm sao cả, bác sĩ hỏi tôi con bé có bị cái gì kinh hãi kích thích không, nhưng mà chắc là không phải rồi! Trước khi phát bệnh con bé chỉ ở trong nhà, yên yên đẹp đẹp, đột nhiên thành ra như thế này…”

Tuy rằng không tìm được nguyên nhân, nhưng tình huống cô bé rõ ràng như thế, là đã dính phải vật âm tà nào rồi, Thôi Như Chính đơn giản gật đầu, nói: “Có thể chữa.”

Tâm lý Viên Oánh Oánh buông lỏng, chỉ thiếu chút nữa sẽ khóc lên, nhìn biểu tình thiếu kiên nhận của Thôi Như Chính, chỉ lo sẽ đắc tội gã, đối phương sẽ hất tay không quản, vội vàng dùng tay che miệng, nhịn tiếng khóc về lại.

Thôi Như Chính đem một cái bàn dịch đến chính giữa phòng khách, trên bàn đặt một bát nước sạch, một chiếc đũa.

Gã đem một giọt máu tươi thả vào nước, Kiều Quảng Lan đến gần quay, Thôi Như Chính không nhịn được nói: “Cậu không cần quay cặn kẽ như thế, cho dù quay cậu cũng không hiểu đâu.”

Gã để Viên Oánh Oánh đặt con gái ở trên ghế đối diện cái bàn vuông, từ trong túi đeo lưng tìm được một cái bình đựng chất lỏng giống như dầu vừng, đưa cho Viên Oánh Oánh: “Bôi trên tóc cho con bé.”

Viên Oánh Oánh nhận lấy đồ vật trong tay Thôi Như Chính, ngón tay hai người chạm nhai, cô theo bản năng lui về phía sau một chút, trên mặt lóe qua một tia chán ghét, giống như không thích cùng người lạ tiếp xúc như chi.

Nếu như vậy, động tác nắm lấy tay của Thôi Như Chính lúc đầu kia lại biểu hiện rất kỳ quái.

Chi tiết này Thôi Như Chính không chú ý, ngược lại Kiều Quảng Lan cùng Tạ Trác bên cạnh vây xem nhìn được kỹ càng.

Kiều Quảng Lan nhỏ giọng nói với Tạ Trác: “Tục ngữ đều nói ‘Nhật nguyệt giác thượng khán phụ mẫu, sơn căn gian môn khán hôn nhân’*, cô gái này góc mặt trời tối tăm, góc mặt trăng có vết sẹo, nói rõ cha mẹ đều mất sớm, cha bị bệnh chết, mẹ thì chết bất ngờ.

Cung phúc đức** của cô ta có hắc khí, nói rõ là đụng vào cái gì không nên đụng rồi, tôi đoán, con gái vì sao lại biến thành như thế này, không hẳn là Viên Oánh Oánh không biết.”

*Trán là cung nhật nguyệt hoặc là cung phụ mẫu, bên phải là mặt trời đại diện cho cha, bên trái là mặt trăng đại diện cho mẹ, xem trán sẽ biết cha mẹ người đó thế nào; Sơn căn là nơi nằm giữa hai đầu lông mày và cao nhất trên sống mũi, hay còn gọi là mi tâm ấy, xem sơn căn sẽ thấy hôn nhân như thế nào.

** Cung phúc đức nằm ở cuối hai đuôi lông mày và sát với rìa trán.

Cung phúc đức xem được tài vận, phúc khí của một người.

Tạ Trác nói: "Có lẽ là vì Thôi Như Chính?"

Kiều Quảng Lan: "Ồ?"

Tạ Trác từ hắn trong túi hướng ra bên ngoài thăm dò, đưa cho Kiều Quảng Lan nửa cây thăm* bằng trúc.

*Thăm: Xăm, quẻ bói

Hết chương 9..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play