Kiều Quảng Lan há miệng hồi lâu nhưng không nói được gì, cổ họng hắn như bị nghẹn lại, hắn không nói được lòng mình bây giờ là cảm giác thế nào, có khiếp sợ, có cảm động, cũng có cả không dám tin.
Trong ấn tượng của hắn, Lộ Hành luôn là người khéo léo đưa đẩy, thận trọng từng bước.

Trước giờ Kiều Quảng Lan chưa từng nghĩ đến anh ta sẽ đưa ra lựa chọn được ăn cả ngã về không ngu ngốc đến thế.
Hắn khẽ vươn tay che mắt mình, hồi lâu mới miễn cưỡng cười: "Ghét thật đấy.

Anh nói đi anh ta có phải bị thiểu năng không..."
Đan Chương thở dài, có chút chuyện anh vẫn không muốn nói rõ, nhưng nhìn bộ dáng sư đệ nhà mình anh lại đột nhiên không có ý định che giấu gì cả.

Dựa vào sự nhạy bén của Kiều Quảng Lan thì sớm muộn gì cũng phải biết, nếu để bận lòng còn không bằng nói một lần luôn cho xong.
Anh kéo bàn tay đang đặt trên mắt của Kiều Quảng Lan xuống rồi nói: "Vậy em thì sao? Điều này trước kia anh cũng muốn hỏi, có phải là em ngốc không?"
Kiều Quảng Lan khựng lại, Đan Chương lắc đầu: "Từ bé hai đứa bọn em đã không hợp nhau nhưng cứ làm mấy chuyện ngu ngốc lại cứ như thần giao cách cảm ấy.

Em có biết mặc dù Lộ Hành sửa sổ sinh tử được nhưng lại phải dùng thứ gì để đánh đổi với địa phủ không?"
Điểm này từng thoáng qua nhưng cảm xúc của Kiều Quảng Lan kích động tất nhiên không nghĩ đến việc truy hỏi, bây giờ hắn nghe Đan Chương nhắc đến thì mới nhớ ra.

Trong lòng hắn căng thẳng, có loại dự cảm xấu: "Đánh đổi gì vậy?"
Đan Chương nói: "Thứ cậu ta dùng để đổi đó là toàn bộ công đức và số mệnh của bản thân."
Lời nói này như tảng đá đập vào đầu, sắc mặt Kiều Quảng Lan thoáng trầm xuống, chỉ một thoáng ngắn ngủi mà cảm xúc kinh ngạc và phẫn nộ của hắn đan xen: "Anh nói gì cơ?"
Đan Chương đè vai hắn lại: "Chuyện đã đến nước này rồi thì em bình tĩnh đi.

Anh nói như thế không phải là muốn làm em tức giận hay buồn bã mà là muốn nói cho em, lần sau, bất cứ thế nào đi nữa em cũng không thể hấp tấp như thế nữa.

Ý Hình Môn vẫn chưa thể chuẩn bị tốt để chấp nhận việc mất đi em."
Anh biết nhất định điều Kiều Quảng Lan cần nhất lúc này là được ở một mình bình tĩnh, anh mở cửa phòng bên rồi đẩy vai hắn nhét vào phòng: "Chuyện cần nói anh đã nói, chuyện sắp xảy ra cũng đã xảy ra, bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, em nghỉ sớm rồi chăm sóc cơ thể cho tốt, rồi tranh thủ chút hai em sớm ngày khôi phục."
Kiều Quảng Lan gật gật đầu có điều như muốn nói lại nói không được, hắn nghẹn hồi lâu rồi chỉ nở nụ cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đương nhiên."
Đan Chương lớn lên từ nhỏ với hắn, đã trông coi nhiều năm như thế, anh biết Kiều Quảng Lan là người thẳng tính, vui thì cười giận thì mắng, nói năng không nể nang gì, đây là lần đầu tiên anh thấy hắn tức đến bật cười, trong lòng anh chỉ ngẩm thở dài rồi lúc đi ra thì đóng cửa phòng ngủ.

Anh nghĩ thầm, nơi này nguy hiểm anh phải mau chạy trốn để bảo vệ mạng sống thôi.
Anh mới đi ra ngoài chưa được hai bước đã nghe được tiếng "Loảng xoảng" vang lên bên trong, ngay sau đó lại là "rầm" một trận, anh nghĩ là tổ tông nhỏ này đạp bàn ngã rồi.
Đan Chương dừng bước, đứng yên tại chỗ nghĩ ngợi hồi lâu, anh cảm thấy bên trong không có đồ trang trí gì đáng giá cho nên quay người đi, kệ em ấy đập vậy.
Qua một buổi trưa anh đưa một ít dụng cụ dọn dẹp đến cửa phòng Kiều Quảng Lan, anh không gõ cửa mà trực tiếp đi vào, trên mặt đất bừa bộn khắp nơi còn Kiều Quảng Lan đang nằm trên giường chùm chăn kín đầu, cũng không biết là đang ngủ hay đang tức giận.
Đan Chương nói: "Dọn dẹp bớt đồ trên đất dùm đi."
Anh dùng dụng cụ dọn dẹp trên tay dẹp sạch sẽ rồi mới đặt cơm lên bàn: "Đến ăn cơm nào."
Kiều Quảng Lan không động đậy.
Đan Chương nói: "Sư đệ, em đừng giả chết nữa, ít nhất thì cũng giảm tiếng hô hấp chút đi."
Một trận tiếng gió lao về phía anh, Đan Chương nhanh nhẹ nhẹn chụp được một chiếc gối.
Anh lắc đầu thở dài: "Thôi, em ghét anh thì anh đi."
Kiều Quảng Lan không lên tiếng, chăn vẫn trùm kín đầu như cũ và vẫn không động đậy chút nào.

Qua một buổi chiều, những câu kia của Đan Chương không những không phai nhạt bớt mà trái lại còn làm cho cảm xúc của hắn kịch liệt hơn, hắn buồn bực cực độ khó mà bình tĩnh.
Đan Chương sau khi nói xong, lại có tiếng bước chân nhè nhẹ cùng tiếng đóng cửa, Kiều Quảng Lan cho rằng anh đi rồi, nhưng chưa quá một phút lại có người chạy đến trước giường hắn kéo chăn che đầu của hắn.
Kiều Quảng Lan không thể nhịn được nữa, kéo chăn xuống bật dậy rồi tức giận gào lên: "Sư huynh! Anh để em yên tĩnh một hồi được không! Anh..."
Câu nói kế tiếp bỗng nhiên khựng lại vì Lộ Hành đang đứng bên giường hắn cúi đầu, lặng yên nhìn hắn chăm chú, một tay thì giữ chăn của hắn.
Kiều Quảng Lan đột nhiên nhìn thấy anh ta, đầu tiên là sững sờ, sau đó hừ một tiếng, né tránh ánh mắt của anh ta: "Sao anh lại đến đây?"
Lộ Hành miễn cưỡng cười cười: "Gọi điện thoại em không nghe nên tôi không yên tâm đành đi tìm sư huynh em.

Cho dù em giận tôi cũng phải ăn cơm.

Vết thương sao rồi? Để tôi xem chút..."
Anh vươn tay nắm cổ tay Kiều Quảng Lan lại bị Kiều Quảng Lan né được, nắm ngược lại tay Lộ Hành.
Lộ Hành không né tránh, nhìn cổ tay mình một chút, trong đáy mắt anh chất chứa cảm xúc bị đè nén: "A Lan."
Kiều Quảng Lan cũng đang nổi nóng, không để ý đến sự khác thường của Lộ Hành, trực tiếp ngắt lời anh: "Lộ Hành, tôi hỏi anh, anh bị thiểu năng đúng không? Anh bị bệnh đúng không? Nếu anh không cứu được tôi thì phải sống cho tốt, cần gì cũng nhét cả mạng mình vào? Anh muốn chọc tôi giận chết đúng không! Rõ là anh..."
"Tôi rõ là cái gì?" Hắn nói được một nửa, bỗng nhiên Lộ Hành nghiêng người qua, đè Kiều Quảng Lan xuống giường ngăn hắn nói câu kế.
Bước chuyển ngặt của anh quá nhanh, hành động cũng quá đột ngột khiến Kiều Quảng Lan chưa kịp phản ứng cũng không kịp phản kháng đã bị Lộ Hành đè dưới người.
Lộ Hành cắn môi rồi đẩy lưỡi mở hàm răng của hắn, động tác vội vã mà thô bạo, giống như đang muốn xác nhận gì đó, cũng như chỉ đơn giản là trút giận.
Khi nụ hôn vừa kết thúc còn chưa chờ Kiều Quảng Lan nổi giận, Lộ Hành đã ngẩng đầu, nhìn Kiều Quảng Lan từ khoảng cách gần rồi chùng giọng nói: "Em tức vì tôi không yêu quý mạng sống, vứt bỏ toàn bộ công đức và số mệnh để cứu em.

Vậy từ đầu sao em lại còn dùng mạng của em đổi mạng của tôi làm gì vậy hả!"
Lời kia của anh vừa thốt ra, cả căn phòng nhất thời lâm vào yên tĩnh, Kiều Quảng Lan chậm rãi nâng mắt, da thịt hai người dán sát vào nhau thân mật, đôi mắt hai người đối diện nhau không ai nhường ai cứ như đang lặng lẽ so tài.
Mất hồi lâu hắn mới bình tĩnh nói: "Anh biết bao giờ?"
Hắn là người thông minh, hắn biết cứ phủ nhận mãi cũng chả có nghĩa lý gì cho nên hắn cũng chỉ hỏi mà không nói nhiều lời.
Lộ Hành nói: "Thì ra là em."
Lồng ngực anh phập phồng kịch liệt, anh nghiến răng lặp lại lần nữa: "Thì ra là em."
Kiều Quảng Lan dùng sức giãy giụa lại bị Lộ Hành đè lại: "Em nghe tôi nói trước đã."
Kiều Quảng Lan nhấc mi, hắn vốn còn muốn chống cự, kết quả liếc mắt một cái đã thấy tơ máu trong tròng mắt và vành mắt thâm đen của anh thì trong lòng bỗng có chút khó chịu.

Hắn ngừng một chút rồi mới hạ giọng một chút: "Anh nói đi."
Một tay Lộ Hành vẫn đè hắn như cũ, một tay khác khẽ nâng lên vuốt ve gương mặt của Kiều Quảng Lan: "Nửa tháng trước khi em có chuyện, trong thôn Lạc Lý có một người cản thi làm cả thôn đấy chỉ một đêm đã biến thành xác sống, tôi được tỉnh trưởng tỉnh kia mời đến điều tra thì phát hiện tất cả thảm án đều do một ma vật gây nên.

Vì chiến đấu với nó tôi bỏ sức mất 7 ngày 7 đêm, cuối cùng, khi pháp lực tôi kiệt quệ không thể tiếp tục được nữa thì nó lại lập tức tan biến thành mây khói ngay tại chỗ."
Giọng của anh vẫn đều đều, thế nhưng sau khi xác định cẩn thận thì bên trong đã cố hết sức giấu đi nổi khổ tâm riêng: "Lúc ấy, tôi nghĩ mãi không ra, ngay sau đó thì em xảy ra chuyện, tôi càng không dư thời gian đi nghĩ nhiều nên tạm gác chuyện này lại, nhưng mà tôi phát hiện trên em có chỗ khác thường."
Kiều Quảng Lan hơi ngẫm nghĩ một chút: "Thời gian tôi gặp lôi kiếp."
Lộ Hành nói: "Thông minh, không sai.

Em gặp lôi kiếp với tôi mà nói giống như đau đớn khôn cùng, ma vật biến mất với tôi mà nói lại như một chuyện kỳ lạ khó hiểu, cuối cùng tôi nghĩ đến hai chuyện này phát hiện thời gian em gặp lôi kiếp đúng là khi ma vật biến mất, trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp vậy sao? Tôi thử mọi cách thăm dò em sao lại xảy ra chuyện này nhưng nếu không phải người kia giữ kín như bưng thì cũng là không biết, em đường đường là một thiếu môn chủ mà lại làm chuyện gì còn thần bí đến thế.
Kiều Quảng Lan bị anh đè xuống giường, hắn luôn cảm thấy tư thế này nói chuyện thì có cái gì đó kỳ quái khó nói.

Hắn mất tự nhiên giật giật thân thể, trên mặt lại giả bộ như dửng dưng chả sao, cười chế nhạo: "Suy nghĩ của anh mới mẻ thú vị đấy, người ta thì nghĩ tôi mà không bị trận sét này đánh mới là kỳ quáiđấy."
Lộ Hành lắc đầu.

Mặc dù cách nói chuyện của Kiều Quảng Lan vẫn là kiểu một chữ cũng không chịu thua như ngày thường, thế nhưng hắn nằm trên giường thế này khí thế yếu đi mất ba phần.

Ngũ quan hắn tinh xảo tuyệt mỹ không gì sánh được, đôi lông mi thật dài khẽ rung giấu đi sắc thái trong đáy mắt, ý cười bên môi lại giễu cợt nhẹ nhàng.
Trong lòng Lộ Hành đầu tiên là rung động, sau đó tê rần.
Anh cúi người, nhẹ nhàng hôn sống mũi của Kiều Quảng Lan, giọng điệu cũng dịu bớt: "Em đừng nói thế.

Em làm người thế nào tôi vẫn luôn biết rõ, tuy rằng ngay thẳng nhưng không hề lỗ mãng, chuyện kia em biết rõ nguy hiểm còn nhất định phải làm thì trừ phi là không thể không làm.
Anh đúng là được voi đòi tiên, Kiều Quảng Lan đột nhiên nghiêng đầu, tức giận nói: "Anh nói chuyện thì cẩn thận mà nói, anh đừng có táy máy tay chân được không!"
Lộ Hành nói: "Nếu tôi không khống chế em thế này thì em đã sớm chạy rồi, còn chừa chỗ cho tôi nói à —— Chuyện này tôi nghi ngờ từ sớm rồi, chỉ là không thể xác định thôi, trưa nay đưa em lên núi tôi lén lút đi xem mảnh đất lúc em gặp lôi kiếp thì phát hiện chỗ đó có vết tích trận pháp được bày xuống..."
Kiều Quảng Lan: "Anh!"
Lộ Hành vẫn chưa ngừng nói: "Tôi vẽ lại trận pháp rồi về Phái Trường Lưu gặp sư phụ rồi hỏi sư phụ một chuyến mới biết hết thảy."
Anh nhìn đôi mắt của Kiều Quảng Lan: "Ma vật kia cực kỳ mạnh mẽ, năng lực quỷ dị, tôi học pháp thuật từ nhỏ mà trước giờ chưa từng nghe được tên của nó là bởi vì nó vốn là thứ tai họa trời sinh, cách duy nhất để thu phục nó là quát lớn tên nó! Mà tên của nó là thiên cơ, chính là em, là em nói toạc ra thiên cơ!"
Kiều Quảng Lan khựng lại rồi nhanh chóng xoa tai như không có chuyện gì xảy ra: "Anh gần tôi thế rồi còn nói to thế nữa, anh muốn ra vẻ mình là cây ngay không sợ chết đứng à?"
Lộ hành được dạy dỗ hơn 20 năm chỉ e bị người này mài mòn sạch bách, anh rốt cục bùng nổ, tức đến nổ phổi: "Không phải khi đó em vẫn luôn ghét tôi sao? Rốt cục sao lại làm thế? Em có biết em hy sinh vì tôi như thế làm tim tôi đau như dao cắt không? Tôi chỉ nguyện người gánh chịu tất cả những thứ kia là tôi!"
Kiều Quảng Lan nhân cơ hội này đẩy Lộ Hành ra, cuối cùng hắn cũng có thể ngồi dậy trên giường, sống lưng hắn thẳng tắp nhưng đã cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều: "Bất kể lúc đó sự thật ra sao thì cũng là chuyện đã qua.

Anh lại dây dưa chuyện đấy không rõ còn có ý nghĩa gì không?"

Lộ Hành nói: "Nguyên nhân mà tôi và em chiều nay tức giận đều giống nhau, đó là đau lòng, nghĩ mà sợ, khó có thể tự kiếm chế."
Mặt Kiều Quảng Lan nóng lên, vội ho một tiếng, nhỏ giọng thầm thì: "Ai đau lòng vì anh chứ?"
Lộ Hành cười lạnh nói: "Không sai, nguyên nhân lúc đó em cứu tôi tuyệt đối không phải vì em thương cảm cho tôi, điểm này tôi vẫn luôn tự hiểu.

Thế nên vì sao em lại liều mình đổi mạng với một người em ghét từ nhỏ như tôi? Em...!Sao em ngốc thế?"
Những lời đầu anh nói còn gấp gáp vẻ mặt nghiêm khắc, thế nhưng khi nói xong lời cuối cùng thì thứ còn lại chỉ còn là bất đắc dĩ và thương tiếc.
ngươi lúc đó cứu nguyên nhân của ta, tuyệt đối không phải xuất phát từ đau lòng ta, này điểm tự mình biết mình, ta có.

Cho nên nói ngươi tại sao muốn vì một cái ngươi từ nhỏ đã chán ghét người đánh đổi mạng sống? Ngươi...!Làm sao ngu như vậy?"
Vẻ mặt Kiều Quảng Lan nghiêm túc, hắn rốt cục thở dài: "Vì tôi kính nể anh."
Hai chữ "kính nể" phát ra từ miệng hắn nghe cứ như mặt trời mọc đằng tây và sét giáng đằng đông, Lộ Hành ngạc nhiên nói: "Cái gì cơ?"
Kiều Quảng Lan thành thật nói: "Nói thật, Lộ Hành, tôi không thích tính anh, từ nhỏ tôi đã không hợp anh."
Lộ Hành cười khổ nói: "Tôi biết mà.

Tôi...!đã cố rất nhiều lần để em không còn ghét tôi nhưng tôi không biết phải làm thế nào..."
Lời anh còn chưa dứt, Kiều Quảng Lan đã nắm hai tay anh.
Lộ Hành hãy còn sững sờ, Kiều Quảng Lan nói: "Nghe tôi nói cho hết, không hợp là vì tính anh với lại tôi không hiểu anh.

Nhưng nhiều năm thế rồi, anh rõ ràng có xuất thân phú quý, không cần dùng nghề này để mưu sinh kiếm sống, thế nhưng mỗi một lần gặp chuyện hung hiểm lại chưa từng tránh né, anh vì công bằng chính nghĩa mà vào sinh ra tử, những thứ này trong lòng tôi đều rõ, cho nên tuy rằng không thích anh nhưng tôi vẫn rất ngưỡng mộ nhân phẩm của anh.

Lúc đó tỉnh trưởng Triệu cũng mời tôi hợp tác với anh, tôi không biết tình huống lại nghiêm trọng thế rồi.

Mà Anh Dân lại xảy ra chuyện, tôi nghĩ điều trai nguyên nhân cái chết cậu ấy trước đã cho nên từ chối để anh đi mạo hiểm một mình, đây là lỗi của tôi.

Mà nhìn vào cách làm người của anh tôi cũng không muốn để anh chết."
Lộ Hành siết chặt hắn, nhẹ giọng nói: "Nói bậy, sao mà trách em được chứ."
Kiều Quảng Lan cười khổ nói: "Còn có một điểm nữa...!giờ nói cũng chậm rồi.

Tôi phát hiện anh là người trời sinh đã có công đức lớn và may mắn hơn người, thiên phú như thế thì chục nghìn người cũng chỉ có một, trong thời khắc mấu chốt ví như là xuất hiện ở trăm ngàn năm trước khi giới phong thủy chưa gặp chuyện tai ương thì nhất định anh sẽ trở thành người trụ cột, đến lúc ấy, dù là ai đi chăng nữa cũng không hơn được nah.

Cho nên tôi cảm thấy mình nghĩ thế này, tôi hy sinh mình, giúp đỡ cho anh, tính ra cũng là một bút buôn bán lời."
Giọng Lộ Hành đã có chút khàn: "Đối với ai là một bút buôn bán lời? Đối với cả giới phong thủy sao? Vậy em có nghĩ đến mình hay không? Có nghĩ đến tôi hay không? Em hy sinh bản thân là muốn phá hủy tôi đấy!"
Kiều Quảng Lan thở dài nói: "Phải..."
Hắn dừng một chút, nói tiếp: "Là tôi sai rồi."
Lộ Hành nhìn Kiều Quảng Lan có chút ngoài ý muốn, anh không nghĩ đến lại nghe hắn nói thế.

Tính cách của Kiều Quảng Lan kiên cường không chịu được bí bách, hiếm khi hắn chu động mềm xuống một lần.
Trong lòng anh dâng lên ấm áp vây quanh, anh chỉ nghe Kiều Quảng Lan lẩm bẩm: "Tôi đúng là đánh giá thấp sự ngu đần của anh, sớm biết phí sức thế mà anh còn nhét thêm mạng mình vào thì tôi còn cứu anh làm gì nữa? Nếu ngày đó tôi không làm thế thì tôi vẫn còn có thể yên ổn sống, mất đi đối thủ một mất một còn thì tôi không còn áp lực nữa, đi xem mắt cũng không bị tên khốn nào nhảy ra quấy rối.

Lúc đó tôi sẽ thật vui vẻ, cưới một cô vợ đẹp, nuôi một đứa con gái đáng yêu sống qua ngày, sảng khoái biết bao nhiêu cơ chứ..."
"Ha!" Cảm động còn kịp hình thành đã tan thành mây khói, Lộ Hành tức đến mức bật cười, tay anh siết chặt eo Kiều Quảng Lan, cứng rắn kéo hắn về phía mình, "Cưới vợ? Sinh con? Em nghĩ hay lắm! Em yên tâm, miễn là tôi còn sống ở đây thì đừng mơ thoát khỏi tôi!"
Kiều Quảng Lan nhận ra được sự nguy hiểm trong động tác của anh —— tuy rằng sự nguy hiểm này cũng là do hắn tạo ra.
Hắn chống vai Lộ Hành kéo giãn khoảng cách hai người: "Quên đi quên đi, xem như tôi chưa nói gì cả, anh đừng làm rộn.

Sư phụ với sư huynh tôi vẫn còn trên núi đấy."
Lộ Hành nói: "Đây là cái gì?"
Kiều Quảng Lan vừa nhìn, thấy Lộ Hành nhặt một viên thuốc lăn từ trên giường xuống: "Của tôi rơi, anh không nói thì tôi cũng quên, nhanh ăn đi."
Hắn nặn sáp bọc ra rồi nhét viên thuốc vào miệng Lộ Hành: "Tôi lấy được từ chỗ lão già nhà tôi đấy, sau khi ăn xong thì vết thương lành nhanh lắm.
Lộ Hành nuốt thuốc xuống mà không phản kháng, ôm Kiều Quảng Lan vào lòng ngay cả khi đang trong tư thế này: "Linh đan diệu dược gì cũng chỉ là chuyện nhỏ, thuốc có thể trị thương cho tôi cũng chỉ có mình em.
Kiều Quảng Lan muốn cười, muốn nói anh dẻo miệng, thế nhưng há miệng rồi cuối cùng chỉ thở dài một hơi.
Hắn chợt nhớ đến hồi đi học đã từng học qua một bài tên là >.

Hắn có khả năng ghi nhớ hơn người, thời gian đã trôi qua nhiều năm nên đã những vấn đề tư tưởng được viết lên tấm bảng đen ngày ấy vẫn có thể nhớ rõ như cũ ——
Tác giả dùng tình tiết đơn giản để diễn tả tình yêu thuần khiết giữa hai nhân vật chính, từ đó để thể hiện một điều quan trọng nhất trong vẻ đẹp con người đó là dâng hiến tất cả vì tình yêu mà không đòi hỏi.


Tất nhiên, tình yêu giấu trong lòng hay không đòi hỏi đều chỉ là Lộ Hành, không phải Hắn.

Trước kia Kiều Quảng Lan còn cảm thán, nếu như Tào Khiết và Kim Anh Dân nói mọi chuyện thì sẽ có kết cục thế nào, mà bây giờ hắn lại không nhịn được mà nghĩ, nếu như mình đã sớm biết được cảm xúc trong lòng Lộ Hành thì sẽ ra sao đây?
Lộ Hành nhéo mũi hắn: "Em còn thở dài không biết ngại nữa? Người thật sự muốn thở dài là tôi đây này! Khi tôi mới biết nguyên nhân em gặp lôi kiếp đã tức lắm, đúng là...!tức mà như trước giờ chưa từng được tức ấy."
Kiều Quảng Lan nói: "Ai quan tâm anh vui vẻ hay tức giận, đó đều là chuyện đã qua không có cách nào thay đổi, anh kích động còn có ý nghĩa gì đâu."
Lộ Hành chậm rãi nói: "Đúng là không có ý nghĩa.

Trong hiện thực chỉ mới qua mấy tháng ngắn ngủi, mà trong thế giới hư ảo cũng đã là 3 đời 3 kiếp, tôi từng trải qua thống khổ tuyệt vọng, cũng trải qua cảm giác mất rồi có lại mừng như điên, trải qua nhiều chuyện như thế, vốn dĩ tôi nên hờ hững khi đối diện với tất thảy mọi thứ...!Nhưng mà khi quay mắt về phía em, tôi vingx viễn không bao giờ tìm được bình tĩnh hay lý trí của mình ở đâu."
Tuy rằng phải chịu qua bao nhiêu đau khổ như thế nhưng anh vẫn cảm thấy mình rất may mắn.

Anh từng mơ về hắn trở về từ cõi chết, mơ đến một tình yêu ngọt ngào không hề hối hận, đến anh cũng thấy mình hoang đường, ấy thế mà anh lại có được.
Lộ Hành ôm lấy Kiều Quảng Lan vào lòng, anh cách quần áo cảm nhận được nhiệt độ của đối phương và trái tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực, thế nhưng tay anh vẫn lạnh lẽo như trước, giọng nói cũng có chút không nổi, rốt cục cũng thổ lộ ra được tâm tư chôn ở nơi sâu nhất trong đáy lòng: "Em không biết trong lòng tôi hận biết bao nhiêu đâu, tuy rằng nhặt được mạng về nhưng khi đó em bị lôi kiếp đánh lại đau thế nào? Tôi chỉ nghĩ một chút...!Chỉ nghĩ một chút thôi cũng không chịu nổi.

So với phần đau đớn em phải chịu kia thì tôi nguyện mình chết đi vẫn tốt hơn.

Từ bé em đã ghét tôi, tôi tự biết mình sai, em mắng tôi đánh tôi cũng được...!Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến lần này em cứu tôi lại làm tôi tổn thương nặng nề nhất."
Mỗi một câu một chữ của anh phát ra đều run rẩy, cứ giống như trực tiếp đánh vào lòng.

Kiều Quảng Lan dựa đầu lên vai Lộ Hành, nhắm mắt lại mà hồi lâu không nói gì, Lộ Hành ôm hắn thật chặt, hai người dựa sát vào nhau, cảm nhận được xúc cảm chân thực da thịt dán vào nhau chưa từng có, lời nói chân thành chưa từng được nghe.
Lộ Hành nửa nghiêng đầu, chớp mắt một cái cho giọt nước mắt đọng bên khóe mi lăn xuống.
Một lúc lâu, Kiều Quảng Lan mới thở dài nói: "Sao anh...!Không sớm nói với tôi chứ."
Lộ Hành nói: "Trước đây tôi ngu, tôi không biết làm sao để khiến em thích, mà cũng không dám nói.

Bây giờ mới rốt cục cũng có cơ hội đi học cách yêu một người, chỉ là không biết đã đúng cách hay chưa?"
Anh cười một cái, giả vờ như mình rất ổn: "Nếu như không đúng chỗ nào thì em nhất định phải nói với tôi đấy."
Kiều Quảng Lan không cười, nghiêm túc nói: "Bây giờ anh cũng rất tốt mà, anh vốn dĩ đã tốt rồi.

Tình yêu chân thành thì không cần phải học với lại có gì mà học chứ."
Lộ Hành vẫn luôn là Lộ Hành, lúc tôi không yêu anh thì anh nói năng mềm dẻo thế nào cũng đừng mơ có được một cái nhìn của tôi, lúc tôi đã yêu anh thì tất cả việc anh làm đều chỉ có thể dùng từ "Đáng yêu" để chú thích.

Tình yêu cũng chỉ như nước chảy thành sông, tất cả đều là lẽ tự nhiên, vậy thì sao còn cần phải bận tâm.
Sống chung đã lâu như thế, có lời hắn không nói rõ thì Lộ Hành vẫn có thể hiểu, đầu óc anh nóng lên, ý loạn tình mê, anh kéo Kiều Quảng Lan vào ôm chặt trong lồng ngực, khẽ cọ cọ hai chóp mũi với nhau rồi ghé sát hôn xuống.
Trên gương mặt Kiều Quảng Lan dâng lên một vạt ửng đỏ cứ như ngọc ấm hoa đào, khiến cho lòng người rung động.

Hắn đè cánh tay của Lộ Hành đang mò vào quần áo của mình, đầu óc miễn cưỡng giữ lại một phần tỉnh tảo: "Nơi này của tôi là Cửa Phật."
Xưa giờ Ý Hình Môn là môn phái phật gia, nhưng đệ tử trong môn phái cũng không phải là người xuất gia, nơi này càng không tính là chùa miếu, Lộ Hành cười khẽ lắc đầu.
"Cửa Phật thì sao?" Anh nói khẽ, "Đứng trước Phật lòng sáng như gương, lời nói dối cũng tự thành không ——đây đúng là một nơi thích hợp nhất để bày tỏ lòng thành.

Nếu trong lòng sạch sẽ thuần khiết thì lại càng không thể khinh nhờn."
Anh cắn nhẹ lỗ tai Kiều Quảng Lan, dịu giọng nỉ nỏn: "Lần này tôi sẽ làm cho em thật sự nhớ đến tôi, Kiều Quảng Lan, kiếp sau tôi chờ em như trước, đời đời kiếp kiếp tôi vẫn chờ em.
Hết chương 87.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích cái ① Tác phẩm này của tác giả O Henry
Rốt cục Lộ Lộ cũng lớn rồi, trăm cay nghìn đắng á..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play