Nhìn thấy tình thế biến thành thế này ngược lại Lộ Hành lại bình tĩnh hơn, anh đứng im tại chỗ lặng lẽ đánh giá.
Tào Khiết nói: "Cậu không đi giúp cậu ta sao?"
Kiều Quảng Lan nói: "Tôi phải xem tình huống một chút đã."
Tào Khiết ngẩn ra rồi nghiêng đầu, lúc này cô mới phát hiện trên thái dương của Kiều Quảng Lan phủ kín mồ hôi lạnh, có thể thấy rõ vết thương trước đó còn chưa khôi phục.

Một tay hắn đang lật ra, những ánh trăng xuyên qua tán lá chiếu vào lòng bàn tay hắn hòa cùng màn sương trắng như kẹo sữa chiếu đến mức lòng bàn tay trắng nõn của hắn cứ như được loại ngọc đẹp nào đó đẽo gọt thành.
So với người trầm ổn như Lộ Hành thì tính cách của Kiều Quảng Lan thiên về nóng nảy hơn, bảo hắn ở đây nhìn chiến đấu thì hắn còn mất kiên nhẫn hơn so với bất cứ ai.

Thế nhưng điều kiện cơ thể không cho phép, cho dù hắn có gấp mấy đi chăng nữa cũng không thể cứng rắn được —— anh hùng và khoe anh hùng chỉ khác nhau có một chữ*, nhưng người thông minh và kẻ ngu xuẩn thì lại khác biệt nhau hoàn toàn.
*Khoe anh hùng là những người làm việc nghĩa nhưng không phải mục đích giúp đỡ ai mà là làm để người ta thấy.
Tuy rằng hiện tại đang tạm thời rơi vào thế bất lợi, thế nhưng Lộ Hành vẫn không chút hoang mang như trước, anh đứng yên tại chỗ cẩn thận tìm kẽ hở và tạm thời chưa ra tay.

Chỗ anh đứng cũng rất vi diệu, nếu như anh linh hay gã họ Vu này mà tấn công lên vị trí cây lớn ngoài cửa sổ thì phải tấn công anh trước.
Sau lưng anh là Kiều Quảng Lan, chỉ với một lý do thế này đã đủ cho anh dù hoảng thế nào cũng không rút lui.
Khi anh linh dần hình thành thì gã họ Vu bật dậy khỏi mặt đất một cái, vết thương vừa nãy bị roi của Lộ Hành gây ra đã biến mất như một kỳ tích.
Lộ Hành thu vào mắt thế nhưng không những không kinh hoảng mà trên gương mặt còn mang theo nụ cười mỉm: "Xem ra quả nhiên chuyện này là kế hoạch của ông nhỉ, đúng là một cái kết khiến người ta khó bề tin tưởng."
Hắn không vội ra tay, gã họ Vu kia cũng cực kỳ kiêng dè với người trẻ tuổi không phải dạng vừa này hơi chuyển động tròng mắt, cũng thử thăm dò: "Ta thấy cậu cũng không phải kiểu người không tượng nổi như ta nghĩ lúc trước, cậu có mặt kịp lúc đấy chứ."
Lộ Hành nói: "Kẽ hở của ông nhiều lắm.

Ông giả ngu giả ngốc, giả bộ thành một tên lừa đảo thông thường, thế nhưng lúc ông gặp bạn tôi lại kinh ngạc như thế, nói rõ ông vẫn thông hiểu mấy loại nhìn khí và biết pháp thuật, chỉ với một điểm này thôi cũng đã tự thấy mâu thuẫn rồi.
Anh linh trên đỉnh đầu như hổ rình mồi nhưng Lộ Hành không chút hoang mang, anh chậm rãi nói: "Ngoài ra, lúc đó tôi sờ bàn của ông, chiếc bàn kia được làm từ gỗ của cây liễu âm tà đã ngàn năm tuổi, bên dưới khắc < Hồi hồn chú>, mặt dưới bàn khắc chữ viết ngược của < Phổ môn phẩm > điều này đủ chứng minh ông đang nuôi thứ xấu xa gì đó."
Gã họ Vu không nghĩ tới lúc ấy lại bị đào ra nhiều chi tiết nhỏ như thế, âm trầm nói: "Mấy cậu được đấy, mắt tốt lắm."
Lộ Hành xua xua tay: "Xấu hổ ghê.

Kiểu người nham hiểm độc ác như ông thực sự không được sống tiếp, thế nhưng tiếc là lúc đó bọn tôi còn bận chuyện khác, không muốn tìm thêm rắc rối nên tạm thời cho ông ăn chơi nhảy múa mấy ngày.

Vốn còn tính xong chuyện thì xử lý sau, mà điều duy nhất tôi không ngờ tới đó là thứ xấu xa ông nuôi lại là anh linh này."
Đến lúc này anh vẫn nói lời hay ý đẹp, thế nhưng nội dung thì chả dễ nghe gì cho cam, mắt của gã họ Vu kia hơi đảo rồi cười lạnh: "Không sai, giờ cậu có nói gì cũng đã chậm rồi! Anh linh đã hình thành, ta muốn xử cậu thì dễ như ăn cháo."
Roi Băng Huyền trong tay Lộ Hành như cảm nhận được gấp gáp của chủ nhân, nó kêu khẽ một tiếng "vù".
Đôi mắt của gã họ Vu nhìn chằm chăm roi trong tay Lộ Hành không nhịn được mà than thở một câu: "Đúng là một món bảo bối...!Nhóc con, nếu như bây giờ cậu hối hận rập đầu xin tha rồi dâng lên pháp khí trong tay thì nói không chừng ta còn nguyện ý thu cậu làm đồ đệ đấy."
Lộ Hành bình tĩnh cuộn roi, lòng bàn tay âm thâm dùng lực áp chế roi Băng Huyền nóng nảy trong tay, nói: "Ồ, không nghĩ đến còn được vinh hạnh như thế."
Gã Vu tiến gần hơn hai bước, cười nói: "Tất nhiên.

Tính cách cậu tinh ranh, xảo quyệt, gân cốt lại tốt, đúng là hợp với ta.

Thế nào? Nghĩ kỹ vào, roi này của cậu đúng là thứ tốt, thế nhưng dù có tốt thế nào cũng không thể so được với cái mạng của mình đúng không..."
Trong mắt gã ta mang theo sự tham lam, gã ta vươn tay về phía cây roi của Lộ Hành.

Vẻ mặt anh vẫn còn chần chừ cứ như thể đang do dự có nên đưa gã thật hay không.
Cùng lúc gã họ Vu kia bỗng nhiên nhấc tay thì thì thổi một tiếng huýt sáo sắc bén, anh linh lơ lửng giữa không trung đột nhiên bay xuống, dùng hai tay bóp yết hầu Lộ Hành!
Tay gã họ Vu vốn vươn về phía cây roi bỗng nhiên đổi hướng, gã nhấc chân rút một con dao đâm về phía Lộ Hành, động tác tương tự với động tác ban nãy đối phó với Phạm Chí Ba.
Gã cười to rồi nói: "Mày chết, thì tất nhiên cái gì cũng thành của tao, tao thu anh linh làm quỷ nô dịch, nó không chết tao không chết, chỉ dựa vào tên môn đồ đệ tử nhà mày ở chỗ nào chui ra mà đòi làm khó được tao cơ à!"
Lộ Hành bị tấn công từ hai phía rơi vào tình thế ngàn cân treo sợ tóc thế nhưng anh không hề có vẻ gì là kinh hoảng, anh cười lạnh rồi nói: "Vậy ông cứ thử đi!"
Vào đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến một giọng nói: "Tâm ta tức thiền, vạn hóa minh hợp! Thứ dơ bẩn ở đây cũng không thèm nhìn rõ ràng trước mắt là ai mà đã làm càn à!"
Theo tiếng nói này, một tia sáng trắng giống như tia sét xé màn trời bổ xuống, Kiều Quảng Lan nhảy từ ngoài cửa vào, thanh kiếm cầm trong tay đang sáng chói, hắn không chớp mắt chém anh linh thành hai nửa!
Cùng Lúc ấy Lộ Hành đã kẹp tay của gã họ Vu kia được, anh bẻ khớp một cái, con dao găm đã rơi xuống đất bị anh đá một phát bay đi.

Gã họ Vu bị bay về sau rồi ngã xuống đất, gã chỉ thấy ngực mình giống như bị một cây búa nện thùng thùng thùng.
Anh linh mới nãy bị một cột sét rồi thên một thanh kiếm chém thành hai nửa đã lần nữa ngưng tụ lại thế nhưng dường như oán khí trên người đã yếu bớt đi không ít.

Kiều Quảng Lan bị oán lực đẩy ngược nên trượt lùi về sau hai bước, hắn dùng mũi kiếm ban nãy đâm xuống đất ổn định cơ thể rồi sóng vai đứng cạnh Lộ Hành.
Lộ Hành đỡ eo giúp hắn một chút, cánh tay vòng qua eo mạnh mẽ đáng tin, thế nhưng trên gương mặt anh lại không bày chút cảm xúc gì gọi là cứu được mà mừng, trái lại anh trầm giọng nói: "Không phải là đã bảo em đừng để xảy ra chuyện gì sao? Để mình tôi đối phó được rồi!"
Không quan tâm ngày thường anh thong dong tự nhiên hay phong độ xuất chúng thế nào, thế nhưng ít nhất vào lúc này, khi anh nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán và nét tái nhợt trên gương mặt của Kiều Quảng Lan anh lại không có cách nào khống chế được sự mất bình tĩnh của bản thân.

Bởi vì dáng vẻ ấy của đối phương cứ như trùng khớp với cái cảnh lạnh lẽo như băng trong mộng ngày ấy.
Anh cũng mơ thấy ác mộng.
Cảm xúc sợ hãi khi mất đi lại như thể đang cuồn cuộn dâng lên lại, đó là bóng tối mà cho dù bây giờ có hạnh phúc đến bao nhiêu thì anh cũng không thể diệt trừ.

Nếu có thể, Lộ Hành nguyện mình là người bị chém ngàn đao tan xương nát thịt, anh cũng không muốn Kiều Quảng Lan lại gặp một chút nguy hiểm nào nữa.
Bởi vì nỗi đau trong lòng còn khủng khiếp hơn so với vết đau trên cơ thể gấp trăm lần.
Bàn tay anh vô thức siết chặt chuôi roi, khớp xương vang lên tiếng "lách cách" khe khẽ.
Kiều Quảng Lan nhận ra được sự tức giận trong lời nói của Lộ Hành, đây là lần đầu tiên hắn không cảm thấy khó chịu vì giọng điệu của anh.
Đã từng cùng nhau trải qua bao năm tháng, ấy thế mà hắn lại chẳng biết chuyện gì trong lòng của Lộ Hành cả.

Sự tức giận và cả ghen tuông vô duyên vô cớ của anh, hay những sự quan tâm anh giấu kín trong lời nói không mấy dễ nghe và châm chọc, những thứ ấy, Kiều Quảng Lan đã không phát hiện được bất cứ gì cả, bây giờ nghĩ lại, giữa hai người dường như bỏ qua rất nhiều đoạn thời gian vui vẻ chỉ vì những thứ hiểu lầm này và sự kiêu ngạo của bản thân.
Lộ Hành thốt ra câu kia cũng tự ý thức được sự mất bình tĩnh của chính mình, anh cũng biết rõ điểm yếu duy nhất của anh chính là Kiều Quảng Lan, cho nên mỗi lần anh ở trước mặt hắn đều rất khó để kiểm soát cảm xúc của mình, điều này vẫn luôn tạo thành mâu thuẫn đôi bên, bây giờ anh nói một câu thế này, anh lại vừa đau lòng lại vừa hối hận, anh vội vàng muốn nói câu xin lỗi.
Nhưng chưa đợi anh nói ra, Kiều Quảng Lan đã tốt tính đáp lại: "Không cần lo.

Tôi điều tức xong rồi, bây giờ đang trong trạng thái được hồi đầy cây máu.

Lộ thiếu chưởng môn cứ bày trò giả vờ đẹp trai như thế nên tôi không nhìn nổi nữa."
Có lẽ Lộ Hành đã quen bị ngược hiếm khi nhận được sắc mặt tốt, bỗng chốc lòng anh mềm nhũn, anh cảm động cực kỳ.

Anh nuốt câu "xin lỗi" về lại, dịu dàng nói "Phải cẩn thận đấy."
Kiều Quảng Lan cười gằn một tiếng, độ cong bên môi còn chưa biến mất nhưng ánh mắt đã trở nên sắc bén, hắn đảo bề cán kiếm, không quay đầu lại mà chọc về phía sau: "Nên cẩn thận không phải là chúng ta!"
Gã họ Vu vốn còn muốn thừa dịp bọn họ nói chuyện mà muốn đánh lén từ sau suýt thì bị đâm cho một phát.

Gã sợ hết hồn, vội vàng né tránh, thế nhưng vẫn bị mũi kiếm của Kiều Quảng Lan đâm ra một lỗ máu.
Gã họ Vu kêu thảm một tiếng, mà chỉ trong một thoáng này, miệng vết thương liền nhanh chóng khép lại giống như vết thương bị Lộ Hành gây ra trước đó.
Quả đúng như gã ta đã nói, một khi biến anh linh oán khí mạnh mẽ trở thành quỷ sai nô dịch của gã thì chỉ cần Lộ Hành bên kia còn chưa khống chế được anh linh thì gã họ Vu này sẽ không phải chết.
Kiều Quảng Lan nhìn thấy tình huống thế này thì trái lại nở một nụ cười: "Tốt quá rồi.

Tôi còn phải báo thù cho Anh Dân, giết ông một lần thì không bõ tức, giờ thì được phết, ông nhất định đừng để ngỏm nhanh quá đấy nhé!"
Mặc dù đang cười, thế nhưng lời hắn nói lại như thể đang nghiến răng nghiến lợi, thấy được rõ, hắn ghé cay ghét đắng cái kẻ nguồn cơn gây ra cái chết của bạn mình, hắn vung thanh trường kiếm ra ngoài: "Vạn pháp định càn khôn, quy mệnh bất động minh vương, vạn ma đồng phục! Lên!"
Kiếm của hắn giống roi dài của Lộ Hành, đều là pháp khí của từng môn phái, Kiều Quảng Lan thôi thúc pháp lực làm cho trường kiếm cảm nhận được máu tanh và sát khí xung quanh tỏa ra chính khí va chạm với chúng, bỗng chốc ánh vàng lóe ra theo động tác của Kiều Quảng Lan mà tỏa ra bốn phía, nhìn từ xa xa cứ y như một cơn mưa vàng mộng ảo.
Kiều Quảng Lan có xuất thân danh môn, không riêng gì am hiểu pháp thuật hay phù triện, những kỹ năng này đã được hắn luyện đi luyện lại mỗi ngày mỗi đêm.

Lửa giận của hắn ngập tràn không chừa lại chút khoảng trống theo sự khống chế của hắn, trường kiếm quét ngang như bay, trong một chốc sát khí ngập tràn trong cả không gian vơi bớt phân nửa.
Đột nhiên gã họ Vu không trụ nổi nữa, anh linh phát ra tiếng kêu gào, miệng nó phun ra khí đen, muốn đánh lén từ phía sau thế nhưng được nửa đường đã bị Lộ Hành dùng roi cuốn một phát rồi cản lại.
Trên người gã họ Vu xuất hiện vài vết thương lộ ra máu, anh linh nổi giận va đập loạn xạ như một quả cầu đen đánh bay roi của Lộ Hành.
Lộ Hành không chút hoang mang, 5 ngón tay thon dài làm ra thủ thế làm người ta hoa cả mắt, đầu tiên là kết Thuyết Pháp Ấn, sau đó lại chuyển thành Vô Úy Ấn cuối cùng thành Thiền Định Ấn, vô số tầng pháp ấn chồng chất lên nhau rồi nện ầm ầm lên người anh linh, áp nó từ không trung ép xuống mặt đất.

Anh linh giãy giụa muốn thoát ra khỏi pháp ấn nhưng vừa khéo lúc này Kiều Quảng Lan cũng tấn công gã họ Vu bên kia, Lộ Hành và Kiều Quảng Lan không hẹn mà cùng duỗi đến vị trí giữa bọn họ cùng quát lên: "Phá!"
Gã họ Vu và anh linh đều bị hất văng về sau, khoảng cách bị giãn rộng ra, từng người Lộ Hành và Kiều Quảng Lan tự thu tay mình về rồi liếc mắt nhìn nhau một cái.
Nếu không tính đến lần tấn công cùng nhau lần trước trong giấc mộng thì đây có thể coi là lần đầu tiên Lộ Hành và Kiều Quảng Lan thật sự cùng nhau liên thủ.

Lúc ngày thường bọn họ rất ít khi hành động cùng nhau, một phần là do quan hệ không tốt, và quan trọng hơn một chút là dùng thực lực của từng người thì đều có thể hành động đơn độc.

Nhưng lần này bọn họ lại ngạc nhiên phát hiện đối phương lại là một cộng sự ăn ý cực kỳ.
Trên mặt Lộ Hành lộ ra chút ý cười: "Hả giận chưa?"
Kiều Quảng Lan xoay kiếm trong tay, cắm lên người gã họ Vu đang giãy dụa muốn bò dậy lại mặt đất: "Cực kỳ sảng khoái!"
Anh linh vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn cho nên cho dù gã họ Vu có bị đâm xuyên như thế thì vẫn không chết được.

Kiều Quảng Lan nhấc cổ áo gã lên, nói bằng giọng lạnh như băng: "Chỉ vì luyện ra quỷ anh mà ông hại biết bao nhiêu mạng người như thế, đúng là không bằng heo chó súc sinh!"
Hắn lại nện một đấm nặng nề lên mặt gã họ Vu.

Hắn ra tay vô cùng ác độc, đánh đến mức đối phương lệch cả sống mũi.
Lúc Kiều Quảng Lan đang xả giận thì Lộ Hành đã thay đổi vài pháp ấn làm tiêu hao sát khí trên người anh linh, vốn dĩ, luồng sát khí đã bị mài bớt thế nhưng chỉ trong chớp mắt, dưới tay hắn truyền đến một luồng sức phản kháng rất mạnh.
Lộ Hành ngẩn ra, việc đầu tiên anh làm đó là nhìn về phía Kiều Quảng Lan.

Đột nhiên anh phát hiện miệng vết thương bị trường kiếm đâm xuyên đang tản ra từng sợi khí đen.
"A Lan, lại đây!"
Lộ Hành kéo Kiều Quảng Lan chẳng để ý gì lùi về sau, hai người vừa lùi được vài bước thì phía trước truyền đến tiếng nổ nhỏ, thanh trường kiếm kia của Kiều Quảng Lan bị hất văng ra ngoài.
Lộ Hành vội vàng xông tới đón lấy kiếm.

Ngay lúc anh đón được kiếm thì gã họ Vu kia điên cuồng cười to, một cỗ sát khí như có thực thể hình lưỡi dao nhanh chóng đâm về phía ngực Lộ Hành.
Kiều Quảng Lan sợ hết hồn, hắn khép hai ngón tay rút tay từ bên hông rồi bắn ra một mũi kiếm.

Lộ Hành cũng vừa khéo lùi về sau, sát khí sượt qua vạt áo hắn rồi bay vào không trung.
Trường kiếm đã biến trở lại thành tràng hạt, Lộ Hành kéo tay Kiều Quảng Lan qua rồi đeo nó lên cổ tay.
Kiều Quảng Lan tránh khỏi anh rồi đẩy Lộ Hành một cái mà không nương tay: "Anh điên rồi, vì một thanh kiếm mà không cần luôn mạng à?"
Lộ Hành nói: "Đừng đùa.

Đây là vật hộ thân của em, sao mà ném bừa được."
Lúc hai người còn đối đáp nhau hai câu này thì giữa không trung đã xuất hiện một cơn lốc màu đen, nó xoay tròn rồi hội tụ lên miệng vết thương của gã họ Vu, trong chớp mắt, vết thương đã hoàn toàn trở lại bình thường, cùng lúc đó, sát khí trên người anh linh tăng vọt, nó gầm lên giận dữ làm mặt đất rung chuyển, mấy tầng pháp ấn của Lộ Hành cũng theo đó mà vỡ tan.
Tiếng gào này giống như thể loại triệu hoán nào đó giống như trong giấc mộng của Phạm Chí Ba, vô số thứ quỷ quái hình thù kỳ lạ bỗng dưng xuất hiện vây hai người vào giữa.
Gã họ Vu vừa cười như điên vừa nói: "Bọn mày tưởng thế là thắng à? Ngây thơ! Kết quả của việc đối nghịch với tao thì chỉ có cái chết mà thôi! Hai mày cũng chỉ là tên nhóc vắt mũi chưa sạch không biết trời cao đất rộng!"
Tầng khí đen cuồn cuộn trong lồng ngực gã ta như hòa cùng hơi thở với anh linh, cùng gắn kết sinh mệnh.

Lộ Hành ném một tấm lệnh bài màu bạc ra, quát khẽ: "Theo lệnh ta ban, quỷ tụy mau cút!"
Lệnh bài ghim sâu xuống nền nhà tạm thời chặn cả đám quỷ quái đối diện và làm chúng chấn động nhẹ một chút.
Kiều Quảng Lan nhìn thấy cảnh tượng trước mặt lập tức tỉnh ngộ: "Hỏng rồi.

Mới nãy tôi còn thấy kỳ quái là vì sao mới nãy chúng ta gây ra động tĩnh lớn thế mà không làm kinh động một ai —— thì ra bây giờ chúng ta không ở trong phòng học kia mà là địa phận âm dương!"
Theo 4 chữ địa phận âm dương của hắn vang lên, không gian xung quanh lập tức vặn vẹo rồi bị xé rách, trời đất đảo ngược, ánh sáng của mặt trăng và mặt trời đều không thể xuyên qua được, nơi đây không có đến một nhành cây ngọn cỏ, đây là một mảnh không gian nhỏ quỷ dị nằm giữa hai giới cõi âm thế và dương gian.
Lộ Hành nói: "Người đi vào địa phận âm dương thì không chết cũng chẳng còn sống.

Cái chỗ này thật sự giống như cảnh tượng hư ảo, tất cả mọi thứ đều bị biến dạng kỳ quái, muốn rời khỏi đây thì chỉ có một cách duy nhất là phá vỡ không gian này."
Kiều Quảng Lan nói: "Chuyện này thì không khó, nhưng mà tôi lười tốn sức.

Sao ông ta còn chưa nguyền rủa chúng ta nữa, phiền chết."
Lộ Hành hiểu ý nên nở nụ cười: "Đó là con át chủ bài của ông ta, tất nhiên phải dùng và thời điểm then chốt chứ —— cơ mà tôi thấy cũng sắp đến lúc rồi."
Lệnh bài có chút lung lay như trụ không nổi nữa.
Gã họ Vu nói: "Đừng tốn sức vô ích nữa, thứ kia của mày không trụ được bao lâu đâu.

Khuyên bọn mày tốt nhất là ngoan ngoãn đứng đó, đừng nhúc nhích, đừng ngu ngốc cố gắng phản kháng tao nữa."
Kiều Quảng Lan chậm rãi xoay người: "Nếu tôi cứ thích di chuyển thì làm sao?
Lộ Hành: "..."
Gã họ vu siết một cái bình nhỏ trong tay rồi ném xuống mặt đất vỡ tan tành, gã ta cười gằn rồi nói: "Vậy thì mày đi chết đi!"
Mấy tiếng "Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch" nho nhỏ vang lên giống như tiếng kim loại va vào nhau, Kiều Quảng Lan và Lộ Hành cùng cảm thấy vai trái minh bị đè xuống, trên người có thêm hai sợi xiềng xích.
Trong không khí loãng như có vô số tiếng kêu khóc vang lên, cảm giác lạnh lẽo tràn ra khắp cả không gian, một tiếng quát âm trầm vang lên: "Âm hồn to gan, dám tự ý trốn khỏi địa ngục Hợp Đại, mau cùng Ngô về lại đại hỏa phổ diễm chịu tội!"
Kiều Quảng Lan nhấc dây khóa một cái rồi ném xuống đất, lười biếng cất tiếng, nói: "Ngỗ Quan Vương, lâu ngày không gặp, quan uy của các hạ đúng là ngày càng mạnh nhỉ? Bây giờ đã tính đổi khẩu vị, đến cả bạn cũ cũng muốn nướng ăn đấy sao?"
*Ngỗ Quan Vương hay bên mình gọi là Ngũ Quan Vương cai quản điện thứ tư trong thập điện là địa ngục Hợp Đại.
"..."
Một thoáng yên tĩnh qua đi, một người thanh niên gầy gò mảnh khảnh dẫn theo hai hàng quỷ sai bồng bềnh đi tới, mình hắn mặc vương bào, đầu đội kim quan, chỉ là vóc người cao gầy, hốc mắt hãm sâu, nhìn y như cái đầu lâu.
Nhìn thấy người này, anh linh lập tức ngưng rít gào, hàng ngàn quỷ quái bị Lộ Hành ngăn cản cũng biến mất ngay trong chớp mắt.

Đây vốn là một cách bước lên sân khấu vô cùng vênh váo ngang ngược thế nhưng lúc gặp Kiều Quảng Lan và Lộ Hành, bộ dáng kia của hắn lập tức bị phá vỡ bày ra vẻ mặt cứ như gặp quỷ.
Lộ Hành bên cạnh nở nụ cười với hắn, cũng hời hợt gỡ dây xích xuống, nói với người trẻ tuổi vừa tới kia một cách lịch sự tao nhã: "Hình như đồ của Ngỗ Quan Vương đặt nhầm chỗ và khóa nhầm người rồi, trả vật về chủ này."
Mắt gã họ Vu trợn tròn mồm há hoác.
Thái dương của Ngỗ Quan Vương chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, cười gượng: "Lộ thiếu chưởng môn, Kiều thiếu môn chủ, hai vị, đây đây đây, đây là..."
Đây là một vụ hiểu lầm cực lớn, sao lại bắt phải hai người kia chứ!
Hắn không nói được gì nữa, giơ tay một cái, hai dây khóa lập tức biến mất, nơi dây khóa biến mất xuất hiện hai tên quỷ sai đang run rẩy lo sợ co cục lại một chỗ dưới cái nhìn chằm chặp của Ngỗ Quan Vương.
Dương gian và cõi âm là hai thế giới ngang nhau, mặc dù nói cõi âm luôn được con người kính nể bởi vì sự thần bí, thế nhưng thực tế thì địa vị của nó cũng không hề ngự trị được trên dương gian.

Người có pháp thuật cao cường ở dương gian không phải là số ít, nếu như không tạo được quan hệ tốt với bọn họ thì cũng sẽ gây rất nhiều phiền phức cho cõi âm.

Ít nhất là đối với Ngỗ Quan Vương của Thập điện Diêm La mà nói thì hắn vẫn rất kiêng kỵ thuật sĩ đời kế tiếp như Kiều Quảng Lan và Lộ Hành.
Ngỗ Quan Vương đời trước đã đi đầu thai chuyển thế, bây giờ là đời kế nhiệm, hắn từng không ít lần liên hệ với Kiều Quảng Lan và Lộ Hành, có thể nói là người quen cũ.
Trong lòng hắn tự rõ ràng hai tổ tông này đều khó chơi, dính phải một cái thôi đã đủ đau đầu rồi, đằng này còn dính cả hai người một lúc.

Bây giờ điều may mắn duy nhất hiện tại là quan hệ bọn họ không tốt, trước khi cùng nhau đồng ý với bên ngoài chuyện gì thì đã tự đánh nhau trước, điều này còn cho hắn kịp thả lỏng một chút
Hắn trừng mắt nhìn hai tên quỷ sai run lẩy bẩy trên đất rồi nói với Lộ Hành và Kiều Quảng Lan: "Đây nhất định là hiểu lầm, hai ngày trước trong địa ngục Hợp Đại có hai con ác quỷ bỏ trốn, nghe đâu là bám vào cơ thể người sống, tiểu thần phái hai người bọn họ ra ngoài bắt về, không biết hai thứ này mắt mù kiểu gì mà lại bắt nhầm hai người các cậu.

Chuyện này...!xin lỗi."
Kiều Quảng Lan nói: "Ngỗ Quan Vương, ngài khách sáo vậy, chúng ta là anh em tốt cơ mà, sao tôi lại vì chút chuyện nhỏ này mà trách ngài được.

Chẳng qua, người phải đến địa ngục Hợp Đại đều là người bất kính với trời đất hay thần linh, vậy thì tôi và Lộ Hành cũng hợp đấy chứ."
Hắn nói mỗi bản thân thì thôi đi, đằng này còn phải nhét thêm cả Lộ Hành vào mới chịu.

Dựa vào sự hiểu biết của Ngỗ Quan Vương với hai người thì nhất định Lộ Hành sẽ lại đấu đá với Kiều Quảng Lan, kết quả không nghĩ tới, thế mà Lộ Hành lại không phản bác, trái lại còn ở bên cạnh tủm tỉm gật đầu phụ họa: "Cho nên có khi là không bắt sai người đâu, vậy thì chịu thôi, hai người chúng ta đành xuống địa ngục một chuyến vậy."
Chuyện này...!Lộ Hành này hôm nay bị sao thế? Hỏng đầu rồi à?
Ngỗ Quan Vương không nhịn được liếc mắt nhìn anh rồi nói: "Hai vị nói đùa rồi...!Hai bọn mi ấp a ấp úng làm cái gì? Rốt cục chuyện này là sao, còn không mau nói đi!"
Câu kế tiếp của hắn là nói với hai tên quỷ sai, thế nhưng đầu đuôi câu chuyện thì Kiều Quảng Lan và Lộ Hành cũng đã sớm đoán được, đây chính là cái gọi là "nguyền rủa" của gã họ Vu.
Có hai con quỷ chạy ra khỏi địa ngục Hợp Đại bị gã họ Vu chộp lấy luyện quỷ anh của gã, mà trên người tù nhân bỏ trốn có đánh dấu, bị Phạm Chí Ba đặt lên người Kiều Quảng Lan và Lộ Hành, muốn làm cho bọn họ bị hiểu nhầm thành tù nhân bỏ trốn.
Cứ thế, chỉ cần đánh tiếng cho quỷ sai rồi đốt thêm một ít kim ngân vàng bạc là được, loại chuyện vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ lại vừa có tiền lời thì tất nhiên bọn họ sẽ không từ chối.

Nếu không phải vì Lộ Hành và Kiều Quảng Lan quen biết với Ngỗ Quan Vương của địa ngục Hợp Đại thì thì lúc này có khi lần này bọn chúng bị lừa thật.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play