Đóng vai nguyên chủ, cô không hề cảm thấy áp lực nhưng sự tiếp xúc thân mật về thể xác này trong nháy mắt khiến cô như thể bị nhốt vào một chiếc bình nhỏ, vô cùng khó chịu.
Kiên trì được vài giây, Tống Lạc không để lại dấu vết gì mà thoát khỏi vòng tay của mẹ Tống, hơi ngẩng đầu lên: “Mẹ, con đã sớm lớn rồi.”
Mẹ Tống dịu dàng vuốt ve mặt cô, kéo cô ngồi vào giữa hai vợ chồng, bắt đầu hỏi: “Vài tháng nay con ở đâu?”
“Con vẫn luôn ở thành phố C.” Tống Lạc nói: “Con đoán mọi người sẽ đến căn cứ, định đến tìm mọi người nhưng không tìm được cơ hội thích hợp.”
Hai ông bà Tống căn bản sẽ không nghĩ nhiều, họ chỉ đau lòng, đau lòng vì cô một mình, chắc chắn đã chịu nhiều khổ sở.
May mắn là cô đã bình an đến căn cứ.
“Nguy hiểm quá, con không nên đến căn cứ, lỡ trên đường...” Mẹ Tống sợ hãi không thôi, nói với giọng còn sót lại nỗi sợ hãi: “Chỉ cần con bình an sống sót, mẹ và ba con mới có hy vọng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play