Cánh tay của Yến Từ bị cô lôi kéo, cậu ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cậu ta căn bản không biết đã trễ thế này, Tần Tang còn mang theo hành lý tìm mình làm gì.
Nhưng cậu ta mơ hồ có thể cảm giác được, Tần Tang sắp đẩy cậu ta xuống hố rồi.
“Tang Tang, chúng ta ra ngoài nói chuyện đàng hoàng được không?” Yến Từ muốn khuyên cô vào trong nhà nói chuyện cho rõ ràng.
Trốn ở chỗ này giống như lén lút hẹn hò vậy, sẽ khiến người ta hiểu lầm.
Tần Tang lại không chịu, cô rất nghiêm túc: “Anh trai Yến, em phải đính hôn với anh trai anh.”
Yến Từ chớp mắt gật đầu, “Anh biết chứ.”
Cậu ta vừa mới nghe từ Yến Cẩm Ngôn việc này, trong lòng còn vui mừng thay anh.
Hai oan gia này cũng xem như tu thành chánh quả.
Tần Tang sửng sốt, ngồi xổm một bên nhìn Yến Từ không chớp mắt, trong lòng ngũ vị trần tạp.
Hồi lâu cô mới giật giật môi: “Anh đã biết?”
Cô còn tưởng rằng, Yến Từ không biết chuyện này, dù sao Yến Từ cũng không tỏ vẻ gì.
Nhưng thực tế lại là, Yến Từ biết rõ cô bị hứa gả cho Yến Cẩm Ngôn mà vẫn thờ ơ?
Điều đó chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ Yến Từ căn bản không để bụng cô gả cho ai.
“Anh trai Yến, anh biết đêm nay vì sao em tới tìm anh không?” Vẻ mặt Tần Tang đau khổ, cô cảm thấy bây giờ đáng ra hai mắt mình phải khóc lóc đẫm lệ mới đúng.
Cũng không biết vì sao, Tần Tang thấy Yến Từ cư xử bình tĩnh như vậy lại không cảm thấy đau khổ chút nào.
Dù sao cô đã muốn chạy trốn với Yến Từ, cảm thấy mình phải thích Yến Từ mới đúng.
“Vì sao?” Yến Từ chân thành đặt câu hỏi.
Tần Tang bỗng nhiên đỏ mắt, ngồi xuống bên cạnh bồn hoa, hạ thấp mi mắt: “Em không muốn gả cho anh trai anh, bởi vì người em thích là anh.”
Bị thổ lộ đột ngột như vậy, da đầu Yến Từ tê dại, sắc mặt trắng bệch.
Tần Tang không chú ý tới cậu ta có ổn không, còn tiếp tục công kích: “Hiện tại trong nhà ai cũng muốn em đính hôn với Yến Cẩm Ngôn, nhưng em không muốn.”
“Cho nên em mới trốn ra, tới tìm anh để bỏ trốn.”
Đồng tử của Yến Từ co lại với tốc độ có thể trông thấy bằng mắt thường, miệng khẽ nhếch: “Bỏ, bỏ trốn??!”
Bởi vì quá mức kinh ngạc, Yến Từ không thể khống chế được âm lượng của mình.
Trong màn đêm yên tĩnh, hai từ “Bỏ trốn” rõ ràng truyền đến tai người đàn ông đang ở chỗ rẽ.
Hai tay đặt ở vịn xe lăn bỗng nhiên siết chặt lại, Yến Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy một cơn tức giận dâng lên trong lòng, anh nắm chặt tay vịn, tức đến đứng lên.
Vừa đứng lên, toàn thân Yến Cẩm Ngôn cứng đờ, thân hình cong cong, cắn chặt răng, ẩn nhẫn đến trán ứa mồ hôi.
Nhưng dù vậy, anh vẫn không thể di chuyển nửa bước, chỉ có thể run rẩy đỡ xe lăn đứng lên, ngơ ngác tại chỗ rẽ giống như cọc gỗ bị cắm sâu vậy.
Trong đầu Yến Cẩm Ngôn không ngừng quanh quẩn hai chữ “Bỏ trốn” này, hơi thở phập phồng, rất là tức giận.
Nhưng lại bất lực.
Sau khi nghe xong, Yến Từ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lao đến ấn vai Tần Tang, đè thấp âm thanh: “Tần Tang, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy.”
“Sao anh có thể bỏ trốn cùng em chứ, em đã định sẵn là chị dâu tương lai của anh đấy!”
Hai mắt Tần Tang mông lung, “Em không thích anh trai anh nên không muốn làm chị dâu anh!”
“Anh cũng không thích em…” Yến Từ nhỏ giọng nói, còn nhớ anh trai cậu ta dặn dò, bảo cậu ta không được quá phận, xúc phạm Tần Tang.
Loại này yêu cầu quả thật quá mức…
Yến Từ cảm thấy mình thật sự không có cách nào vừa lòng hai bên, đành phải lựa chọn thương tổn Tần Tang.
“Nói thật, anh đã có người mà anh thích rồi.” Yến Từ dứt lời, Tần Tang bên cạnh ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn về phía cậu ta, ánh mắt lập lòe, giống như đang xem xét thật giả.
Yến Từ sợ cô không tin, nghĩ đến cái gì đó lại nói: “Nếu anh lừa em thì anh là cháu trai em!!”
“Thành thật nói cho em biết, anh và cô ấy ở bên nhau được một thời gian rồi, bọn anh đã ngủ với nhau rồi!”
Tần Tang: “…”
Không biết vì sao, cô bỗng nhiên có chút phản cảm với Yến Từ.
Có lẽ là vì câu “ngủ với nhau” của cậu ta?
Lúc trước cô cảm thấy Yến Từ người này dịu dàng hay nói, rất dí dỏm, lúc nói chuyện rất có ý tứ.
Cho nên Tần Tang bị cậu ta hấp dẫn.
Cho đến một khắc vừa rồi, ảo tưởng ban đầu giống như tan biến hoàn toàn.
Xem xét lại, cô nhìn Yến Từ, bỗng nhiên cảm thấy người này cũng chỉ có vậy thôi.
Đúng vậy, cảm tình ban đầu đều biến mất.
Tần Tang bỗng nhiên bình tĩnh.
Yến Từ bên cạnh lại giống như là mở máy hát vậy, bắt đầu nói liên hồi.
Bên miệng vẫn luôn treo tên người kia, ăn cơm hẹn hò xem phim, kể tất cả cho Tần Tang, cô nghe đến phát mệt, nhưng cậu ta lại không chán.
Tần Tang chống cằm lẳng lặng nghe, nội tâm lại là một mảnh bình tĩnh.
Loại cảm giác này khiến cô một lần nữa nhìn kỹ lại chút tình cảm của mình với Yến Từ.
Tần Tang hoài nghi, lúc trước có phải mình ăn nhầm cái gì rồi đúng không, nếu không sao lại cảm thấy tình cảm của mình với Yến Từ sâu đậm chứ?
Lúc này Tần Tang hoài nghi nhân sinh hết sức, Yến Từ đang lải nhải cũng ngừng lại.
Cậu ta nhìn Tần Tang, cho rằng cô trầm mặc là bởi vì không tin lời cậu ta nói, vội kéo tay Tần Tang, lôi kéo cô đứng lên.
Tần Tang hoảng sợ, muốn rút tay về sau, kết quả lại bị Yến Từ nắm chặt hơn.
“Làm, làm gì vậy?” Giọng nói cô run rẩy, không biết làm sao.
Yến Từ trầm mắt, giống như hạ quyết tâm, “Đi thôi, anh đưa em đi gặp cô ấy.”
“Ai?”
“Tô Vi.”
“Tô Vi?” Một lúc lâu sau Tần Tang mới phản ứng lại cái tên “Tô Vi” này chính là người Yến Từ nhắc lúc nãy, cũng chính là người cậu ta yêu thật lòng.
Tần Tang muốn từ chối nhưng Yến Từ không cho cô cơ hội, trực tiếp nắm tay cô từ sau nhà cũ Yến gia đi ra.
Chỗ rẽ hành lang, Yến Cẩm Ngôn đứng yên lúc lâu, bây giờ mới ngã thật mạnh ngồi trên xe lăn.
Cả người anh đều là mồ hôi nóng, bị gió đêm thổi lại vô cùng lạnh lẽo.
Từ đầu đến cuối, Yến Cẩm Ngôn không xuất hiện để giữ Tần Tang lại.
Anh chỉ suy nghĩ, nếu Yến Từ và Tần Tang yêu nhau, nếu đêm nay Yến Từ thật sự mang theo Tần Tang bỏ trốn, anh nên làm như thế nào?
Sẽ nhảy ra ngăn cản cô và Yến Từ bỏ trốn hay là thành toàn cho bọn họ?
Yến Cẩm Ngôn nghĩ, có lẽ anh sẽ lựa chọn cái sau.
Cho nên giờ này khắc này, nội tâm anh đang cảm thấy rất may mắn.
May là Yến Từ không thích Tần Tang, may mắn cái gọi là “bỏ trốn” sẽ không xảy ra, may mắn mình còn có cơ hội tiếp tục tình duyên với Tần Tang.
…
Yến Từ đưa Tần Tang đi tới tiểu khu cao cấp Lâm Hải.
Xe dừng lại dưới lầu, Yến Từ ngồi ở ghế điều khiển, hạ cửa sổ đốt điếu thuốc, nhìn căn hộ còn sáng đèn kia.
Cậu ta sâu kín mở miệng: “Tần Tang, em cảm thấy tình yêu là gì?”
Tần Tang ngồi ở ghế phụ, chống tay ở cửa sổ xe, mắt nhìn phía trước đến xuất thần.
Đột nhiên nghe được Yến Từ nói, cô sửng sốt hai giây, lắc đầu: “Không biết.”
Lúc trước cô cho rằng, hảo cảm của mình đối với Yến Từ chính là tình yêu, bây giờ xem ra, hảo cảm cũng chỉ là hảo cảm, vĩnh viễn không thể biến thành tình yêu sâu đậm.
Hơn nữa, hảo cảm sẽ biến mất.
Không biết tình yêu có thể không.
Nhưng hiện tại Tần Tang có thể khẳng định, cô với Yến Từ, tuyệt đối không phải tình yêu.
“Anh cảm thấy tình yêu là khi nó đến khiến anh hạnh phúc, ảnh hưởng tới cả sinh mạng của anh.” Cậu ta phun ra một vòng khói, khóe miệng cười cười có vài phần đắc ý.
Tần Tang nhìn một cái, cũng theo tầm mắt cậu ta hướng đến căn hộ đơn còn sáng đèn, nhàn nhạt nói: “Cho nên nó đang đến chỗ anh?”
Yến Từ phủi phủi khói thuốc, “Không biết.”
“Bọn anh ở bên nhau, rất nhiều lúc cùng nằm trên một cái giường, nhưng anh lại cảm thấy cô ấy cách anh rất xa.”
Lời nói của Yến Từ khó nén được thương cảm.
Tần Tang nghe không hiểu lời cậu ta nói, chỉ nhíu mày buồn rầu: “Nói thật cho anh biết, thật ra mỗi buổi tối em đều nằm mơ.”
“Trong mơ có một người đàn ông em không thấy rõ mặt, nhưng mỗi khi mơ thấy người đó, em sẽ có cảm giác đau đớn xuyên tim, cho đến khi đau quá bật dậy khỏi giấc mộng.”
“Em cảm thấy, người đó chính là người em yêu.”
“Vì thế em bắt đầu thử tìm kiếm bóng dáng người đó trên người anh.”
Tần Tang lẩm bẩm, nói tới đây, cô dừng một chút, nhìn Yến Từ một cái cười: “Mới đầu em cho rằng, anh chính là người đàn ông không rõ mặt xuất hiện trong giấc mơ của em.”
Có lẽ là tự mình dối mình, Tần Tang thật sự xem Yến Từ là người kia, đặt tình cảm lên người cậu ta.
Ra vẻ thâm tình đến mức như cố ý, sự thật chứng minh, cô lại không thể lừa mình dối người, cảm giác của nội tâm vĩnh viễn là chân thật nhất.
Biết được Yến Từ có người mình thích, trong lòng Tần Tang cũng không cảm thấy khó chịu.
Cho nên, cô không yêu Yến Từ.
“Bây giờ em đã rõ, đây chỉ là một giấc mơ, trên thực tế em không yêu ai sâu đến vậy.” Tần Tang cười, có chút tự giễu rồi lại mất mát.
Cô cảm thấy trong lòng vắng vẻ, có chút khó chịu.
Người vẫn luôn nhìn phía cửa, lúc này mới thu hồi tầm mắt, cậu ta nhìn Tần Tang thật sâu, liếc mắt một cái, giật giật môi do dự: “Có lẽ những thứ đó không phải giấc mơ.”
“Có lẽ em đã từng thật sự yêu sâu đậm một người, chỉ là em đã quên mất.”
Yến Từ dứt lời, Tần Tang đã cười rất khinh thường: “Sao có thể chứ?”
“Nếu thật sự em yêu một người đàn ông sâu đậm đến thế, vậy thì sao em có thể quên mất người đó chứ?”
“Anh sẽ quên Tô Vi sao?” Tần Tang dùng tên cô gái “Tô Vi” làm ví dụ.
Yến Từ sửng sốt hai giây, lắc đầu.
Anh đương nhiên sẽ không quên Tô Vi.
Nhưng Tần Tang quên mất Yến Cẩm Ngôn là sự thật, giống như ván đã đóng thuyền.
(Ván Đã Đóng Thuyền*: ý nói về việc đã xảy ra rồi còn biết làm sao.)
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ rằng giây phút Tần Tang xảy ra tai nạn xe cộ, cô đã buông bỏ Yến Cẩm Ngôn rồi, khi ấy cô đã quyết định không yêu Yến Cẩm Ngôn nữa.
Cho nên sau khi tai nạn xe xảy ra, cô quên mất Yến Cẩm Ngôn.
Tần Tang không phải vì mất trí nhớ mới không yêu Yến Cẩm Ngôn, mà là bởi vì không yêu Yến Cẩm Ngôn nữa, nên mới lựa chọn quên anh.
Lúc biết được việc này, trong lòng Yến Từ cảm thấy đau khổ thay cho anh trai mình.
Cậu ta nên nói thế nào cho Yến Cẩm Ngôn, cho dù chờ hai năm sau, Tần Tang thật sự khôi phục ký ức, cũng có khả năng sẽ không yêu anh nữa?
Yến Từ lo lắng sốt ruột, Tần Tang ngồi ở ghế phụ, lấy khuỷu tay đẩy cậu ta một cái, giận dỗi nói: “Anh trai Yến, phòng người ta đã tắt đèn rồi.”
Yến Từ hoàn hồn nhìn thoáng qua căn hộ, giọng nói tùy ý: “Chắc Tô Vi đã ngủ rồi, hôm khác anh đưa em tới gặp cô ấy sau.”
Anh dứt lời, dập tắt điếu thuốc trong tay, tính lái xe đưa Tần Tang trở về Tần gia.
Kết quả vừa dập tắt thuốc, trong căn hộ lại có hai người đi ra.
Một nam một nữ, nam ngồi xe lăn, nữ đẩy xe lăn, nhìn quần áo hai người rất giống người yêu.
Quan trọng là, cái người đẩy xe lăn chính là Tô Vi mà Yến Từ tâm tâm niệm niệm.
Người ngồi trên xe lăn được cô ấy đẩy, tuổi trẻ tuấn mỹ, vẻ mặt trắng bệch, nhìn là biết đây là mỹ nam ốm yếu.
Yến Từ không quen biết người kia, nhưng cậu ta thấy Tô Vi ngồi xổm trước mặt người đàn ông đó, vì người ta sửa sang lại ống quần, cử chỉ thân mật.
Bên cạnh, giọng nói Tần Tang vang lên, “Cô gái kia chính là người mà anh nói, Tô Vi???”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT