Ánh nắng chiều trải rộng phía chân trời, một đàn chim nhạn bay xẹt qua không trung, phản chiếu vào đáy mắt của Yến Từ bên cạnh cửa sổ.
Cậu xoay người, mắt nhìn người ngồi bên giường bệnh vẫn không nhúc nhích, thở dài, “Anh à, anh đã ở đây hai ngày hai đêm rồi, nên nghỉ ngơi một chút thôi.”
Chạng vạng hai ngày trước, Yến Cẩm Ngôn và bác Trần từ Canada bay về, trực tiếp từ sân bay tới bệnh viện, sau đó vẫn luôn canh giữ trước giường bệnh Tần Tang.
Tần Tang đã thoát khỏi nguy hiểm, bảo vệ được tính mạng, nhưng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Yến Cẩm Ngôn mới vừa về nước, không biết đã nói gì với Tần Tiêu Hà, làm đối phương đồng ý cho anh canh giữ bên giường bệnh.
Một lần ở cạnh đã hai ngày trời.
Trong lúc đó Lục Mạn Thanh và Tần Chu đều tới khuyên Yến Cẩm Ngôn, nói muốn thay thế anh, bảo anh về nhà nghỉ ngơi, tắm rửa thay đồ một chút.
Kết quả anh vẫn từ chối, chỉ muốn ở cạnh Tần Tang, cương quyết không lay chuyển được.
Yến Từ dứt lời, người đàn ông ngồi trên xe lăn trước giường bệnh vẫn không phản ứng lại cậu ta.
Trong phòng bệnh, người đến kẻ đi, cho đến tận đêm khuya mới yên tĩnh lại.
Có Yến Cẩm Ngôn và bác Trần ở trong phòng bệnh coi chừng, Tần Tiêu Hà cũng bị bác Trần khuyên về nhà nghỉ ngơi.
Dù sao chạy tới chạy lui giữa bệnh viện và công ty cũng cần nghỉ ngơi, không nên lao lực quá.
Tiễn cả nhà Tần Tiêu Hà xong, bác Trần mua chút đồ ăn trở lại phòng bệnh, khuyên Yến Cẩm Ngôn ăn chút gì đó.
“Đại thiếu gia, cậu không ăn gì như thế sao có sức lực chăm sóc Tang Tang.”
“Tới khi con bé tỉnh dậy, nếu cậu mệt…”
Dù sao Yến Cẩm Ngôn cũng là một người bệnh vừa phẫu thuật chưa đến một tháng, cứ tiếp tục như vậy, thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Lời này của bác Trần cuối cùng cũng làm cho Yến Cẩm Ngôn động tâm, anh di chuyển xe lăn tới bên kia bàn trà, ngoan ngoãn ăn một chút.
Suốt cả quá trình, tầm mắt đều hướng về phía bên giường bệnh, hốc mắt đỏ hồng, quầng mắt hơi thâm, tinh thần không tốt lắm, cằm cũng mọc râu.
Bác Trần nhìn đến đau lòng, biết khuyên cũng vô dụng, chỉ có thể yên lặng đưa canh cho Yến Cẩm Ngôn.
“Đại thiếu gia, đêm nay tôi thay cậu, cậu ngủ tạm trên sô pha một ngày đi.”
“Không cần, cháu không mệt.” Người đàn ông khó khăn mở miệng, giọng nói khàn khàn trầm thấp.
Tốc độ ăn cơm của anh cũng nhanh hơn thường ngày, không duy trì cử chỉ ưu nhã.
Ăn xong, Yến Cẩm Ngôn lại di chuyển xe lăn về tới bên cạnh giường bệnh.
Bác Trần thấy vậy, chỉ có thể thở dài, bởi vì ông có khuyên thế nào đi nữa, Yến Cẩm Ngôn căn bản chỉ bất động.
…
Yến Cẩm Ngôn lại ở cạnh suốt một đêm.
Sớm hôm sau, chân trời hửng sáng, ánh nắng mờ mờ.
Người đàn ông lau mặt cho Tần Tang, trong tay cầm khăn lông, động tác nhẹ nhàng dịu dàng.
Lúc này, bác Trần đã đi mua bữa sáng, trong phòng bệnh chỉ có hai người Yến Cẩm Ngôn và Tần Tang đang nằm trên giường bệnh.
Anh cẩn thận lau mặt cho cô, sau đó nhịn không được dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào mi mắt cô.
Yến Cẩm Ngôn giật giật môi, giọng nói khàn khàn mang theo bi thương cực hạn: “Tang Tang, em ngủ lâu lắm rồi.”
“Khi nào mới bằng lòng tỉnh dậy đây?”
Đây là lần đầu tiên Yến Cẩm Ngôn nói chuyện với Tần Tang đang ngủ say, giống như là lẩm bẩm: “Anh biết sai rồi, về sau không bao giờ trốn tránh em nữa.”
“Em tỉnh lại… không phải sẽ tốt hơn sao?”
Giọng nói trầm thấp bên tai Tần Tang rất thoải mái, cô mơ hồ cảm giác được giữa mày có chút tê dại và ngứa ngáy, không thoải mái nhíu mày.
Lúc đó, Yến Cẩm Ngôn đưa mặt mình đến trước mặt cô, cẩn thận hôn lên trán cô.
Lọt vào tầm mắt là trần nhà trắng xoá, giống như trong đầu cô vậy, sạch sẽ trống trơn, không có cái gì cả.
Yến Cẩm Ngôn lui về sau ngẩn người, bị sự vui mừng nhất thời làm cho không biết phản ứng thế nào.
“Tang…”
Lời nói bị tiếng bác Trần cắt đứt, ông xách theo bữa sáng vào phòng bệnh, thấy Tần Tang nằm trên giường đã mở mắt, vừa vui vừa sợ: “Tang Tang tỉnh rồi!”
Kinh hỉ rất nhiều, bác Trần lo lắng đi tìm bác sĩ tới, Yến Cẩm Ngôn thì kích động đến cổ họng khô cứng, toàn bộ quá trình đều nhìn cô gái nằm trên giường bệnh không dám nói gì.
Ngược lại là Tần Tang trên giường, hơi hơi nghiêng đầu, mắt không gợn sóng nhìn phía anh, biểu tình thực đạm bạc, ánh mắt xuyên thấu giống như đang suy tư không hiểu chuyện gì.
Cứ như vậy mà nhìn anh, nhưng Tần Tang lại không có phản ứng làm trong lòng Yến Cẩm Ngôn thấp thỏm.
Cuối cùng anh cũng giật giật khóe môi, thử kêu cô: “Tần Tang…”
Cô gái chớp chớp mắt, ánh mắt mơ hồ mang theo vài phần hoài nghi.
Cho đến một lúc sau, Tần Tang nằm trên giường mới nhìn anh, giọng nói chân thành hỏi một câu: “Anh đang… kêu tôi sao?”
Trong lòng Yến Cẩm Ngôn lộp bộp một tiếng, hô hấp dồn dập.
Anh khẽ nhếch miệng, hai mắt mở to, không dám tin tưởng.
Cô lại nhìn anh, đôi môi trắng bệch giật giật: “Ngại quá, tôi có thể hỏi… tôi bị làm sao không?”
Tần Tang vừa dứt lời, cửa phòng bệnh đã bị người khác đẩy ra.
Lão quản gia mang theo bác sĩ, y tá vào trong, vợ chồng Tần Tiêu Hà cũng đến đúng lúc, một đống người đi vào trong phòng bệnh, phá vỡ sự yên lặng ban đầu.
Yến Cẩm Ngôn ngồi trên xe lăn dịch qua bên cạnh, anh nhìn nhân viên y tế làm kiểm tra cho Tần Tang trên giường bệnh, tìm đông hỏi tây; nhìn Tần Tiêu Hà và Lục Mạn Thanh vây quanh giường bệnh vừa vui vừa mừng khóc… Bên tai lại là một mảnh “Ong ong”, đầu như là bị người ta bất ngờ đánh một gậy, Yến Cẩm Ngôn ngây người.
Có một lúc, anh hy vọng hết thảy những chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Mấy giờ sau, bác sĩ chủ trị cho Tần Tang nói cho bọn họ một chuyện đặc biệt nghiêm trọng.
—— Tần Tang… mất trí nhớ rồi.
Sau khi bị tai nạn xe cộ, Tần Tang bị ảnh hưởng đến não bộ, nên đối với ký ức có phần bị quên đi.
Bác sĩ tỏ vẻ loại chuyện này y học cũng từng có ghi chép, Tần Tang cũng không phải trường hợp đầu tiên mất trí nhớ.
Đối với loại bệnh này, y học tạm thời không có cách chữa khỏi.
Nói cách khác, Tần Tang có thể lấy lại kí ức hay không đều thuộc vào ý trời.
Tần Tang mất trí nhớ, chuyện này đối với Tần Tiêu Hà mà nói cũng không có ảnh hưởng lớn, ông chỉ cảm thấy may mắn vì con gái có thể tỉnh dậy, như vậy là đủ rồi.
Mất trí nhớ cũng không sao, không nhớ được ông là ai cũng không sao, chỉ cần thân thể Tần Tang không có trở ngại gì là được.
Tuy như thế, thời gian tiếp theo, Tần Tiêu Hà vẫn rất đặc biệt ân cần canh giữ bên cạnh Tần Tang, kể cho cô nghe chuyện trong quá khứ, nói cho cô biết, ông là ba cô.
Sau khi mất trí nhớ, Tần Tang thực sự rất ngoan, lẳng lặng nghe Tần Tiêu Hà nói, rất nhanh cô cũng đã chấp nhận người ba này.
Lục Mạn Thanh an ủi Tần Tang, cô nhìn bà, giọng nói bình thản: “Không có gì đâu, dì Mạn Thanh.”
“Nếu không thể khôi phục trí nhớ, con cũng không để bụng.”
Khi Tần Tang nói lời này, Yến Cẩm Ngôn còn ở trong phòng bệnh.
Anh ngồi sát cửa sổ, lẳng lặng nghe Tần Tang nói tiếp: “Dù sao tai nạn xe cũng rất đáng sợ, quên hết là được rồi.”
Lục Mạn Thanh cứng họng không nói được gì, cuối cùng chỉ duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu Tần Tang.
Lúc này, phòng bệnh thoáng an tĩnh lại. Tần Tang chuyển tầm mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ, rồi lại nhìn Tần Tiêu Hà cười cười: “Ba ơi, anh ấy là anh hai sao?”
Tần Tiêu Hà có nói với cô, cô còn có một người anh trai, tên là Tần Chu.
Tần Tang cho rằng, có thể canh giữ trong phòng bệnh của cô, tất nhiên là người thân.
Hơn nữa người ngồi trên xe lăn kia, tuổi cũng tương đương Tần Chu.
Cho nên cô lớn mật suy đoán một chút.
Kết quả sau khi Tần Tang dứt lời, trong phòng bệnh hoàn toàn an tĩnh.
Yên lặng đến mức tiếng kim rơi trên đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Bác Trần đứng ở gần cửa phòng bệnh nhất, hô hấp cũng cứng lại, lo lắng sốt ruột nhìn về phía Yến Cẩm Ngôn bên cửa sổ, muốn nói lại thôi.
Đồng dạng, Yến Cẩm Ngôn cũng nhìn về phía Tần Tang bên kia, hô hấp cứng lại, lồng ngực đau đớn.
Ánh mắt hai người giao nhau, anh hơi hoảng, tay đặt trên đùi run rẩy nhẹ, muốn phủ nhận nhưng lại có gì đó mắc nghẹn ở cổ họng, không thể mở miệng.
Cuối cùng vẫn là Tần Tiêu Hà giải thích cho Tần Tang: “Cậu ta không phải.”
“Anh trai con, nó… đang từ công ty chạy tới.”
Tần Tang “ồ” một tiếng, lại hỏi: “Vậy người kia là ai, tại sao lại ở chỗ này?”
Lời của cô như lưỡi dao sắc nhọn, đâm xuyên qua trái tim Yến Cẩm Ngôn.
Anh đau đớn, khó chịu đến mức thiếu oxy, hốc mắt nghẹn đến mức đỏ bừng.
Bác Trần thấy thế chạy nhanh qua, vẻ mặt lo lắng: “Đại thiếu gia…”
“Cậu ta là… Yến đại thiếu gia Yến Cẩm Ngôn.” Tần Tiêu Hà át tiếng của bác Trần, khi giới thiệu Yến Cẩm Ngôn, ông có chút do dự, lời nói châm chọc.
Nói thế nào đi nữa, ông cũng cảm thấy con gái mất trí nhớ có lẽ là một chuyện tốt.
Cô đã không nhớ rõ Yến Cẩm Ngôn, tất nhiên cũng sẽ không nhớ trước kia yêu Yến Cẩm Ngôn đau đớn thế nào.
Nói như thế nào đi nữa, tai nạn lần này giống như trong họa được phúc.
Nhưng Tần Tiêu Hà lại thật sự rối rắm, bởi vì trước đó hai ngày khi Yến Cẩm Ngôn đuổi tới bệnh viện, cầu xin ông muốn canh giữ ở bên Tần Tang, dáng vẻ khẩn thiết như vậy.
Lúc ấy từ trong đôi mắt Yến Cẩm Ngôn, ông như thấy cái gì đó, tuy không thể xác định anh có tình cảm sâu nặng với Tần Tang hay không, nhưng ít ra không giống lúc trước Yến Cẩm Ngôn từng nói —— không thích Tần Tang.
Nếu như không có tình cảm, tại sao Yến Cẩm Ngôn lại cầu xin ông, muốn canh giữ ở bên Tần Tang?
Theo như Tần Tiêu Hà biết, hai ngày này Yến Cẩm Ngôn không chợp mắt chút nào.
Chuyện này không phải việc tầm thường.
Lấy kinh nghiệm của người từng trải, Tần Tiêu Hà kết luận Yến Cẩm Ngôn có tình cảm với con gái ông.
Nhưng hiện tại Tần Tang lại mất trí nhớ.
Hay là nên nói, bọn họ không có duyên phận?
“Yến Cẩm Ngôn.” Tần Tang đọc một lần tên của anh, nhìn anh mềm mại ấm áp cười, ngữ khí xa lạ lại khách sáo: “Xin chào.”
“Cảm ơn anh đã tới thăm tôi.”
Yến Cẩm Ngôn hơi hơi há miệng, nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô gái, nhịn lời muốn nói xuống, nghiêng khuôn mặt tiều tụy về cửa sổ, lúc này mới không để cho người khác thấy, khóe mắt anh có giọt lệ chảy xuống.
Sau một lúc lâu, người đàn ông lặng lẽ hít một hơi, dùng giọng nói khàn khàn nhìn lão quản gia nói: “Bác Trần, đẩy cháu đi ra ngoài hít thở không khí một lát thôi.”
Anh đã đánh mất đi năng lực hành động, chỉ mở miệng nói những lời này cũng hao phí toàn bộ sức lực.
Bác Trần lên tiếng, động tác lưu loát đẩy trên người ngồi trên xe lăn đi bước ra khỏi cửa.
Trong lúc đó, Tần Tang nằm trên giường bệnh vẫn luôn nhìn anh, ánh mắt trong suốt có ánh sáng, lại có chút mờ mịt khó hiểu.
Chờ đến khi hai người Yến Cẩm Ngôn biến mất ở cửa phòng bệnh, Tần Tang hỏi Tần Tiêu Hà: “Ba, con vừa nói gì sai sao?”
“Dáng vẻ của anh ta trông rất khổ sở.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT