Ngôn Gia Hứa vốn không để ý, dù sao thì trên thị trường công ty cạnh tranh cùng loại hình nhiều lắm, nhất là loại công ty lập nghiệp như bọn họ.
"Đối thủ mạnh có năng lực lại là ý gì? Cậu cho người chuồn vào công ty xem rồi? Không bị đánh đuổi ra ngoài sao?" Cao Tử Xuyên bị sự ung dung thản nhiên của anh chọc giận đến cười: "Con mẹ nó cậu còn có tâm tư đùa cợt tôi."
Ngôn Gia Hứa lười biếng, sang năm mới con người hay lười, nhất là mỗi lần quay về tiểu khu Long Hoa, trở về bên cạnh bà cụ, dù bà già nên hồ đồ rồi nhưng cũng cảm thấy an tâm.
Dù sao thì anh cũng cần một chút dịu dàng.
Cao Tử Xuyên: "Được rồi, qua hết năm này rồi lại nói."
Anh ta ăn tết ở nhà bạn gái Viên Tuệ, tiến hành bàn bạc chuyện đính hôn. Bố mẹ Viên Tuệ đều thật sự rất hài lòng với chiều cao, sự tinh khôn, sự nhạy bén, trình độ, cùng với gia đình phần tử trí thức của Cao Tử Xuyên, ngoại trừ công việc ở công ty nhỏ của anh.
Bố Viên cũng xem tin tức, biết AI thịnh hành, nhưng vẫn muốn con rể vào một công ty lớn, như vậy thì sau khi cưới cuộc sống ổn định, có con cái cũng thuận tiện chăm sóc. Viên Tuệ ủng hộ Cao Tử Xuyên, liền nói: "Tiểu Cao ở Quảng Thị xem như là quản lý cấp cao, chiếm giữ cổ phần, sau này có thể quay vòng tầng quản lý, nhưng nếu như vào công ty lớn, cao hơn nữa thì cũng chỉ là kỹ sư, bố biết thời hạn của nghề kỹ sư trong ngành này không? Cũng chỉ đến bốn mươi tuổi liếc một cái đã nhìn thấy đầu, là có ý gì?"
"Huống hồ nhà nước đều phù trợ đối với hạng mục AI."
Bố Viên lại nói: "Các con còn quá trẻ. Một năm cả nước có bao nhiêu công ty lập nghiệp đóng cửa, làm sản phẩm đều là ngụy trang, ôm tiền đầu tư điều hòa vốn mới là mục đích thật, con có biết không?"
Tình cảnh có chút xấu hổ.
Cao Tử Xuyên không có cách nào, chuyện lập nghiệp này, nhất là công ty khoa học kỹ thuật, bản thân đã khó, anh ta đã bị không ít người bên cạnh dìm xuống. Tất cả mọi người đều đáng tiếc trình độ và kỹ thuật của anh ta.
Anh ta thừa nhận bố vợ nhìn ra được lâu dài, công ty nhỏ lập nghiệp có thể sống sót, không có gia thế, không có mạch giao thiệp quả thực ít càng thêm ít.
Nhiều khi, anh ta không phải tin tưởng bọn họ có thể may mắn làm người sống sót trong cơn thủy triều này.
Anh ta tin tưởng Ngôn Gia Hứa.
Ngôn Gia Hứa không có gì là không làm được, sự mạnh mẽ của anh có thể chống đỡ tất cả sự nguy hiểm.
Mấy thành viên nòng cốt của Quảng Thị sớm kết thúc kỳ nghỉ đông, quay lại làm việc.
Sản phẩm ra mắt, một đống công việc.
Lục tục đến mùng mười, tất cả mọi người đều quay lại.
Ngôn Gia Hứa làm người hào phóng, gửi một khoản hồng bao thật to cho một nhóm nhân viên mới thành lập, ngay cả cô gái lễ tân cũng hơn một ngàn. Cốc Dương nói: "Biết cậu là thần tài, ngược lại tiết kiệm một chút mà tiêu, dù sao thì chúng ta vẫn chưa có doanh thu, tiền sổ sách công ty, tất cả đều là tài khoản cá nhân của cậu bỏ ra." Hơn nữa tiền lương mà Quảng Thị phát đều cao hơn trên thị trường. Thậm chí phúc lợi cũng vượt qua xí nghiệp cỡ lớn.
Ngôn Gia Hứa rất thông suốt, không đồng ý: "Một năm này tất cả mọi người đều vất vả, tớ không cho tiền thì có thể cho cái gì? Cho đám người trẻ tuổi đó lý tưởng sao, lý tưởng có thể coi như cơm để ăn?"
"Quảng Thị không phải là lý tưởng của cậu?"
"Cái này không giống." Ngôn Gia Hứa ngồi trên ghế, mắt không quên nhìn chằm chằm vào máy tính xử lý công việc. Thật ra qua năm mới, sản phẩm ra mắt cũng sẽ không khiến anh nhẹ nhõm hơn, ngược lại cảm thấy rất áp lực, anh nhấn mí mắt mình nói: "Nếu như bây giờ tớ vào trong bàn bạc với bọn họ về lý tưởng của tớ thì là vô sỉ, Quảng Thị chỉ là tớ, có thể cũng là lý tưởng của các cậu, nhưng không phải là của tất cả mọi người. Bọn họ cần cơm ăn, cần cảm giác an toàn, cần lòng tin."
Từ nhân viên rời khỏi Quảng Thị, bọn họ phàn nàn công việc ở đây vất vả, nhưng chưa từng phàn nàn tiền ít.
Cốc Dương cảm thấy lề lối này của Ngôn Gia Hứa, cũng chỉ có phú nhị đại có thể có, tiêu tiền như nước.
Anh ta đi ra khỏi văn phòng, nghĩ thầm, bây giờ hơn hai tháng rồi, lại đến giờ cao điểm rời chức đổi nơi làm việc rồi.
Lại quay đầu nhìn về phía người bên trong, cười khẩy nói: "Phòng ngừa nhân tài bỏ đi thì phòng ngừa nhân tài bỏ đi, bị cậu con mẹ nó nói tới cao thượng như vậy, lý tưởng đều nổi lên rồi."
Ngôn Gia Hứa không để ý đến anh ta, chuyên tâm nhìn số liệu.
Cốc Dương tức không chịu nổi, nhặt được cái gối ném về phía khuôn mặt đẹp trai kia, lại bị anh ngăn lại.
*
Ngôn Gia Hứa lên mạng tìm Công ty khoa học kỹ thuật Dương Khải kia, cũng là chủ yếu làm nghiên cứu quét khuôn mặt, thời gian thành lập sớm hơn Quảng Thị một năm, người đại diện pháp lý tên là Mạnh Huy, một phụ nữ.
Trên mạng tư liệu liên quan tới Dương Khải rất ít, không có giá trị gì, anh lại đi tìm tin tức của Mạnh Huy, người này ba mươi bốn tuổi, tốt nghiệp ở Stanford, làm việc ở Mỹ tám năm, hiện nay về nước lập nghiệp.
Trước mùng 6, lúc tất cả mọi người còn đang ăn Tết thì Dương Khải mở hội nghị, không khó nhận ra, thời gian rất vội vã.
Tháng ba, ở Lâm Thị có hội nghị đỉnh cao về AI toàn quốc.
Người chịu trách nhiệm đã gửi thư mời cho Quảng Thị trước Tết xuân, bởi vì thấy được sự thành công của Quỷ Nhãn.
Nhưng mà Dương Khải, cũng không tuyên bố bất kỳ sản phẩm gì, chọn thời điểm này, đơn giản là muốn lấy được vé hội nghị để ra trận mà thôi.
Cao Tử Xuyên nói Dương Khải là đối thủ mạnh có năng lực, là bởi vì phương hướng nghiên cứu của đối phương gần như là hùa theo Quảng Thị.
Ngôn Gia Hứa mặt ngoài không nói gì, lúc họp chỉ nói: "Là lừa hay là ngựa, lúc giao chiến sẽ thấy rõ.
*
Thẩm Tinh Lê bên này, bởi vì Thẩm Vĩnh Long dẫn bà cụ đi biển nghỉ ngơi, bà nội đời này chưa đi biển được mấy lần, Thẩm Tinh Lê không muốn làm mất hứng, liền dời ngày quay về.
Cũng may Ngôn Gia Hứa cũng bận rộn, không thúc giục nhiều.
Tằng Hồng bởi vì cuộc nói chuyện tối hôm đó mà trong lòng có vướng mắc, cả mùa Tết cũng không quá dễ chịu.
Bà cũng không nói Thẩm Tinh Lê gì cả, bà cụ Thẩm lại che chở cháu gái khắp nơi. Còn có thành tích thi cuối kỳ của cô, lại là hạng nhất lớp. Thẩm Vĩnh Long mở cờ trong bụng, con gái quá không chịu thua kém rồi. Bạn bè thân thích gặp mặt, khó tránh sẽ hỏi tới, ông rất kiêu ngạo mà nói con gái mình học đại học danh tiếng, học nghệ thuật, thành tích hạng nhất.
Thân thích lại khen, Tinh Tinh nhà chú thật lợi hại, xinh đẹp như vậy còn cố gắng như thế, tương lai không thể đo lường được.
"Con trai của hàng xóm nhà tôi, là Thạc sĩ Quản trị kinh doanh, dáng dấp cũng rất tốt, không bằng giới thiệu cho Tinh Tinh."
Thẩm Vĩnh Long xua tay: "Thạc sĩ Quản trị kinh doanh chẳng phải có rất nhiều sao? Dùng tiền cũng có thể mua được. Con gái tôi còn nhỏ, không nghĩ đến những thứ này." Người sáng suốt cũng nhìn ra được, Thẩm Vĩnh Long mắt mọc trên đỉnh đầu rồi.
Chướng mắt!
Thẩm Tinh Lê không quen chuyện nhà, sắc mặt xấu hổ.
Tằng Hồng ở bên cạnh không có nói chen vào, nhìn về phía người mẹ cực kỳ vô tình này, các thân thích cũng nói: "Con gái lớn nhà hai người không lớn lên ở bên cạnh, hình như rất xa lạ."
Bà bị người ta đâm trúng chỗ đau: "Anh đây lại biết rồi?"
Thân thích không nói ra.
Cuối cùng cũng tới ngày rời đi, Thẩm Vĩnh Long đưa hai bà cháu đến trạm xe lửa, Tằng Hồng muốn nói với Thẩm Tinh Lê nhưng lại thôi, đã xây dựng tâm lý vô số lần nhưng vẫn không mở miệng được, cũng không biết có thể nói gì.
Toàn bộ hành trình Thẩm Tinh Lê làm như không nhìn thấy, kiểm tra thẻ căn cước, vé xe, hành lý, lại đi dắt tay bà cụ, Thẩm Vĩnh Long dặn dò cô chăm sóc tốt cho bà nội, lại nhét cho cô một chút tiền tiêu vặt, Thẩm Tinh Lê không muốn, lý do là: "Bố đã cho tiền sinh hoạt rồi."
Nhưng Tằng Hồng biết số tiền sinh hoạt ít ỏi này vốn dĩ không đủ để Thẩm Tinh Lê mua một món đồ xa xỉ.
Liền nói: "Cho con thì con cầm lấy đi, con học vẽ tranh, chắc chắn tiêu tốn nhiều. Hơn nữa trong nhà bạn học đều rất có tiền, đừng để bị hạ thấp.
Suy nghĩ của bà cụ Thẩm rất giản dị, nói: "Tinh Tinh đi học chứ không phải đi khoe của."
Tằng Hồng không nói nữa.
Thẩm Tinh Lê nhìn Tằng Hồng một cái, ăn nói mạnh mẽ: "Tiền sinh hoạt bố cho đủ rồi. Nếu như cần tiền bản thân con cũng sẽ tự kiếm, con đang làm thêm gia sư, thu nhập cũng không tệ lắm." Sau đó dừng một chút, lại bổ sung: "Không có dùng tiền của người khác. Mẹ đừng suy nghĩ lung tung."
Tằng Hồng: "..."
Đã đến giờ, hai bà cháu đi vào.
Thẩm Tinh Lê không có bất kỳ lưu luyến gì, bóng lưng cô càng lộ ra một loại cảm giác vội vã cuối cùng cũng sắp về nhà rồi.
Trên xe về nhà, Tằng Hồng ngồi ở vị trí kế bên tài xế ngẩn người, trong đầu không ngừng nghĩ đến bóng lưng của con gái và thái độ lạnh nhạt của con bé.
Năm ngoái, Tằng Hồng từng nói chuyện thẳng thắn với Thẩm Tinh Lê, giữa bọn họ xa cách hơn mười năm, không sống cùng nhau, cũng không thể giống như A Lực không muốn rời xa bố mẹ. Đây là sự thật, không có cách nào thay đổi, Tằng Hồng nói chấp nhận sự thật này.
Mỗi người đều tốt đẹp.
Nhưng bây giờ sự thật này thật sự tới rồi, bà có thể chấp nhận sự tàn khốc này hay không lại là một chuyện khác.
Bà vẫn hy vọng, con gái của bà, coi bà như là người thân thiết nhất, dù sao bà cũng là mẹ của con bé.
Bạn có biết rằng sẽ có báo thù đời này không? Cô gái nhỏ đó không động vào một binh một tốt nào cũng đủ để xé nát bà.
Sự thân mật sau cùng, chính là sự trả thù của cô.
Bỗng nhiên, bà che mặt khóc rống, mãi đến lúc sụp đổ, trong miệng nói sảng: "Con bé hận tôi."
"Đứa trẻ tốt như vậy, đối với ai cũng tốt, lại chỉ hận tôi."
Thẩm Vĩnh Long và Thẩm Trí, hai mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì.
*
Thẩm Tinh Lê ngồi trên tàu cao tốc về nhà, trong ngực ôm quần áo của bà nội, bà cụ đã chợp mắt ngủ rồi.
Cô dựa lưng vào ghế ngồi, nắm chặt điện thoại, gửi tin nhắn cho Ngôn Gia Hứa.
Cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt lại.
Cô vô tình, cũng không muốn thật sự trả thù Tằng Hồng.
Chỉ là chuyện này, không thể bị người khác nhắc đến, không thể nghĩ, cũng không thể quên.
Con quỷ ác độc trong lòng kêu gào, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
Con chẳng lẽ không phải là con của mẹ?
Tại sao phải đưa con đi? Vì sao không phải là A Lực?
Mẹ ngay cả đến thăm con một chút cũng không chịu, lúc nhỏ, khi con nghĩ tới mẹ, khi con nằm mơ thấy mẹ, khi con gọi điện thoại khóc lóc kể lể với mẹ, dù cho mẹ đến thăm con một chút thì sẽ không như bây giờ.
Tiếng gào thét này đã ở trong lòng cô rất nhiều năm.
Thẩm Tinh Lê thông minh như vậy, cô biết rõ, nói như vậy sẽ giống như một con dao độc bất ngờ, hung hăng đâm vào lòng bà.
Thật ra cô cũng không nói gì, bởi vì biết, mỗi một câu nói ra Tằng Hồng đều sẽ không chịu được.
Nói nhiều sai nhiều.
Nhưng con và mẹ, chính là không có cảm giác thân thiết, chính là sự ngăn cách, mẹ bảo con làm sao bây giờ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT