Thật ra cũng không biết như vậy có tính là hôn hay không, chỉ là môi chạm vào nhau mà thôi, môi của cô quá mềm, ướt sũng, cũng linh lung xinh xắn, bởi vì vừa mới ăn bánh gato và hoa quả, môi dưới còn mang theo một chút vị thơm ngọt của hoa quả.

Ngôn Gia Hứa lần đầu tiên hôn người ta cũng căng thẳng, hơi có vẻ cứng ngắc, mặt phiếm hồng, ngay cả phải xoay mặt một chút cũng quên mất.

Không có cách nào suy nghĩ, cũng không thể suy nghĩ, quá mềm quá trơn nhẵn rồi, huyết dịch toàn thân đều đang cuồn cuộn, hóa ra, hôn cô là cảm thụ như vậy, nếu như hôn lưỡi thì sao? Ôm không mặc quần áo thì sao? Lên giường thì sao?

Anh cảm thấy mình khô khốc sắp chết rồi.

Nhưng không có cách nào, hiện tại vẫn không thể làm gì cô cả.

Bờ môi nghiền nghiền khô khốc một lúc, Thẩm Tinh Lê hoàn toàn mất hết ý thức tự chủ, chỉ là cơ thể mềm mại sụp đổ treo trên cổ anh.

"Tinh Tinh?"

"Sao?"

"Nhắm mắt lại." Anh lên tiếng nhắc nhở.

"A." Thẩm Tinh Lê mơ mơ màng màng, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.

Một lúc sau, Ngôn Gia Hứa nhẹ nhàng nhấp môi của cô rồi mới cười cười buông ra. Tay của cô còn treo trên cổ anh, chân nhón lên, anh quá cao, nếu không căn bản là không nhịn được.

"Vẫn tốt chứ?"

"..." Thẩm Tinh Lê xấu hổ giận dữ muốn chết, nào có ai hỏi như vậy, mặc dù cô chưa từng yêu đương, chưa từng hôn. Nhưng chưa ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạy hay sao?

Không cần phải ăn hiếp cô cái gì cũng không biết.

Anh cười, mặt mũi yêu nghiệt vô cùng dịu dàng, nói: "Ngày đó nói thích em, là nghiêm túc đó. Rất lâu rồi."

Hô hấp của cô cứng lại, vẫn luôn nhìn chằm chằm đôi môi vừa mới hôn mình của anh, nơi ma sát hồng hồng, giống như nhiễm màu máu.

Thật là đẹp, người cô thích thật là đẹp.

"Em biết, em cũng thích anh mà."

Ngôn Gia Hứa nhìn ánh mắt ngây thơ của cô, không xác định là cô có hiểu hay không, đưa tay che kín ánh đèn sáng chói trên đỉnh đầu: "Không phải cái loại thích khi còn bé kia, cũng không phải cái loại thích như bà em thích em, là loại thích như người đàn ông thích người phụ nữ, em hiểu không? Hôm nay sẽ hôn em, ngày mai sẽ ôm, còn có..." Anh bỗng nhiên dừng lại, suy tư chốc lát nói: "Sau này, mãi mãi ở bên nhau được không?"

Đôi mắt màu đen của Thẩm Tinh Lê sáng lấp lánh, lại bỗng nhiên thấm ánh nước, cô lại không có tiền đồ mà muốn khóc rồi.

Ngẩng mặt lên nhìn anh: "Em cũng là loại thích kia mà."

"Ừm."

Không có một ai trong hành lang, anh nắm chặt cánh tay, vững vàng ôm cô vào trong lồng ngực mình, dùng sức ôm chặt eo của cô. Có nhân viên phục vụ tới tầng này đưa nước hoa quả, trông thấy đôi tình nhân ôm nhau, sợ mạo phạm khách quý, lại lui ra ngoài.

Chỉ có thể chờ sau khi bọn họ kết thúc lại tới.

Thẩm Tinh Lê dính vào trong ngực Ngôn Gia Hứa một lúc, loại cảm giác này giống như cái gì nhỉ?

Kẹo sữa mà khi còn bé nhớ mong rất lâu, rốt cuộc gom đủ tiền để mua lại không nỡ ăn. Sợ kẹo tan trong miệng quá nhanh, mùi vị ngọt ngào mất đi. Cô chỉ có thể nhẹ nhàng ngậm lấy, không dám quá dùng sức, cẩn thận thưởng thức, gắt gao nhớ kỹ mùi vị đó.

Mãi mãi cũng không thể quên đi.

Yên tĩnh một lúc, ngón tay anh lại xoa xoa gương mặt cô, đi tới bờ môi xoa xoa, sợ có dấu vết, một lúc nữa đi vào phòng bị người ta nhìn thấy sẽ không tốt.

Anh ngược lại không có gì, dù sao thì quan hệ sớm muộn cũng phải công khai.

Chủ yếu là Thẩm Tinh Lê sẽ thẹn thùng, sau này cũng không chịu ra ngoài với anh nữa.

Huống hồ, cô còn đang đi học, Ngôn Gia Hứa không muốn quá súc sinh.

Thẩm Tinh Lê trốn trong ngực anh cười khanh khách, khóe mắt Ngôn Gia Hứa cũng mang theo ý cười, tình yêu đang nồng đậm muốn hôn thêm một lúc nữa, cửa phòng khách bỗng nhiên động một cái, phát ra tiếng vang.

Cốc Dương giống như đứng ở đó đã lâu, vẻ mặt xấu hổ, đi vào cũng không được, ra cũng không được, vô tội gãi đầu một cái, nhìn trời.

Thẩm Tinh Lê giật mình, vội vàng trốn sau lưng Ngôn Gia Hứa, run giọng nói: "Bị anh ấy trông thấy rồi ~~"

Đầu lông mày của Ngôn Gia Hứa giương lên một cái: "Vậy, giết cậu ta diệt khẩu?"

"A ~~"

Vẻ mặt Cốc Dương biểu hiện như chó vẫy đuôi: "Có phải tớ ra không đúng lúc không?"

Ngôn Gia Hứa cho anh ta một ánh mắt sắc bén.

Cốc Dương: "Vậy tớ lại đi vào?"

"Tới đây!"

Cốc Dương đi nhanh tới rồi mới ý thức được: "Sao tớ cảm thấy, cậu giống như gọi chó vậy?"

Thẩm Tinh Lê mặt mũi tràn đầy ửng hồng giấu trong cái bóng của Ngôn Gia Hứa chiếu trên sàn nhà, ngại ngùng nhìn Cốc Dương, giống như mình làm chuyện không có tính người.

"Nói chuyện với cậu." Ngôn Gia Hứa lạnh nhạt mở miệng.

Cốc Dương tìm về một chút lý trí, thuận theo mạch suy nghĩ nói: "Ngày đó tớ và Tống Vũ phát hiện ra Tinh Tinh ngủ ở trên giường cậu ở chỗ ở của cậu, cũng cảm thấy không đúng lắm. Ông chủ Ngôn cậu đây không phải loại đàn ông ấm áp kia mà? Thích sạch sẽ lại không thích rắc rối, làm sao lại cho phép một cô gái ngủ trên giường cậu được."

"Lúc ấy tớ cảm thấy con người cậu hơi chó, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là người." Cốc Dương không dám tin chỉ vào mũi Ngôn Gia Hứa nói: "Không nghĩ tới cậu cái người trưởng thành này, da mặt dày như vậy, ngay cả cô bé mình tự tay nuôi lớn cũng muốn đầu độc?" Bây giờ mới trưởng thành chưa được mấy ngày nữa!

Được rồi,

Thẩm Tinh Lê hồn nhiên đáng yêu.

Ngôn Gia Hứa mặt dày vô sỉ.

Nói tới nói lui, đều là tên cẩu đàn ông này sai.

Ngôn Gia Hứa ôm lấy đầu Cốc Dương, đẩy lên trên tường, bình tĩnh nói: "Trưởng thành rồi! Cậu tỉnh táo một chút."

"Súc sinh!"

"Trong nửa năm này, nếu có ai biết chuyện này, tớ liền tìm cậu." Anh tà ác giương môi lên, gọn gàng mà linh hoạt nói: "Bất kể là ai nói ra."

Cốc Dương: "Được được được!!! Con mẹ nó chứ làm sao lại xui xẻo như vậy!"

"Lỗi của tớ chính là không nên mọc mắt!"

"Nhường một chút, ông đây không nhìn thấy, cửa ở đâu?"

....

Thanh niên làm quá* cuối cùng cũng đi rồi.

*Gốc là 戏精 nguyên gốc là "Hí Tinh": Trước kia từ này dùng để ca ngợi kĩ năng diễn, ca, xướng... của các diễn viên kịch. Thời nay từ này dùng để chỉ những người có xu hướng trầm trọng hóa vấn đề, một lời không hợp liền làm màu rất "kịch", kiểu drama queen, nói chung là nghĩa xấu.

Thẩm Tinh Lê thở phào một hơi.

Một lần nữa quay về phòng bao, Cốc Dương ngậm kín miệng, vẻ mặt đau lòng "Bố rốt cuộc đánh không lại con" nhìn về phía Ngôn Gia Hứa.

Cao Tử Xuyên muốn chọn cho Thẩm Tinh Lê một ca khúc, dù sao thì hôm nay cô cũng là người được chúc mừng, Thẩm Tinh Lê trước tiên lắc đầu nói: "Đừng, em cảm thấy em mà hát là các anh đều sẽ bỏ chạy."

"Tinh Tinh, đừng thẹn thùng, hát đi, khó nghe cỡ nào các anh đều nhịn được."

"Vậy được rồi." Thẩm Tinh Lê cầm micro, bài Cao Tử Xuyên bấm cho cô là bài <Lúm đồng tiền nhỏ> giai điệu ngọt ngào của Lâm Tuấn Kiệt.

Sau đó cô bắt đầu hát.

Khúc nhạc dạo vừa qua, Thẩm Tinh Lê hát hai câu.

Tống Vũ quỳ xuống đất giống như cầu xin tha thứ nói: "Tinh Tinh à, anh trai cho em một trăm tệ, em đừng hát nữa nhé."

"..."

Thẩm Tinh Lê tức giận: "Em đã nói không hát rồi, nhất định bảo em hát, còn chê em hát khó nghe."

Tống Vũ: "Không phải ghét bỏ em hát khó nghe. Con người đều có nhược điểm, em liền đại nhân đại lương, tha cho các anh trai một mạng đi."

Thẩm Tinh Lê nhìn về phía mọi người, một đám người vẻ mặt giống như nhau.

Còn có Lục Ấn Xuyên kia đã sớm đeo tai nghe lên, cúi đầu nhìn điện thoại di động rồi.

Ngôn Gia Hứa không bao che khuyết điểm, cũng không ra mặt, ở bên cạnh ăn nhãn, lột phần thịt quả ném vào trong miệng, mỉm cười nhìn hai người ồn ào.

Một lát sau, chọt chọt eo Thẩm Tinh Lê, đưa cho cô một món đồ nhỏ.

"Làm gì vậy?" Cô khó hiểu.

Tay Ngôn Gia Hứa mở ra, là một nắm hạt dẻ cười đã bóc xong rồi.

.....

Cuối cùng vì dỗ Thẩm Tinh Lê sắp bị tức khóc vui vẻ, mấy chàng trai hợp xướng bài chúc mừng sinh nhật cho cô, ngốc nghếch, bên trên màn sân khấu còn chiếu hình của cô. Cùng lời chúc phúc sinh nhật:

Công chúa nhỏ, sinh nhật vui vẻ.

*

Náo loạn đến đêm khuya trở về, tất cả mọi người rời đi.

Thẩm Tinh Lê và Ngôn Gia Hứa ở lại đến cuối cùng mới rời khỏi.

Thẩm Tinh Lê ghé vào cửa sổ xe nói: "Hôm nay em rất vui."

"Ừm, vui là được rồi."

Cửa tiểu khu, Thẩm Tinh Lê nói: "Vậy em đi đây!"

Giống như khi đến, bởi vì có tầng quan hệ bí mật này, hai người hiện tại bắt đầu có mối quan hệ tốt, ngược lại muốn tránh người ta ở khắp nơi.

Cửa xe chợt bị anh khóa lại.

"Làm gì vậy?"

Ngôn Gia Hứa bắt được tay cô nói: "Đợi lát nữa rồi xuống, anh nói với em hai câu."

"A."

"Nửa năm này, vẫn phải ôn tập cho vững biết chưa? Chuyện của chúng ta để ở trong lòng trước. Chờ sau khi em thi đại học, anh sẽ xử lý."

Những chuyện này Thẩm Tinh Lê đều biết.

"Trong khoảng thời gian này anh khá bận rộn, cũng sợ làm ảnh hưởng đến em, không liên lạc nhiều, đừng đoán lung tung."

"Em biết rồi."

"Ừm." Anh cười cười, để tay sau ót cô, kéo người tới: "Nào, hôn thêm cái nữa."

"Huhu~~" Lần này, đầu lưỡi của anh vẫn không luồn vào trong miệng cô, nhưng Thẩm Tinh Lê lại cảm thấy từng trận ướt át, chống đến tận răng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play