Từ giữa tháng tám Thẩm Tinh Lê liền ở nhà của thầy Triệu, tham gia tập huấn, trong vòng ba tháng. Cô xin nghỉ ở trường học, cô Cao không nói gì, dù sao thì thành tích văn hóa của Thẩm Tinh Lê ổn, chỉ nhắc nhở cô: "Bài tập nên làm thì đừng quên."
"Em biết rồi ạ ~"
Tham gia tập huấn không thể ra ngoài, cũng không cho phép người nhà đến thăm. Qua một khoảng thời gian ngắn, lại có một cô gái nhỏ gia nhập lực lượng tập huấn, cô ấy cũng là học sinh thi đại học, nhưng mà là học sinh trường Tam Trung bên cạnh, tên là Từ Lâm Ý.
Mỗi ngày Thẩm Tinh Lê chỉ ngủ sáu tiếng, vừa mở mắt thì ý nghĩ đầu tiên nhảy vào trong đầu chính là vẽ tranh.
Hoàn thành nhiệm vụ mà thầy Triệu sắp xếp, còn phải về phòng làm bài tập.
Bài tập mỗi ngày cô Cao đều sẽ gửi qua tin nhắn cho cô. Bài tập cũng mang đến một chồng lớn.
Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian mệt nhất khổ nhất kể từ khi cô lớn lên. Vẽ tranh không có đơn thuần giống như cô học lý toán, chỉ dựa vào thông minh, lão luyện là có thể lấy được điểm cao.
Vẽ tranh đương nhiên cần sự cố gắng, nhưng cũng cần có thiên phú.
Cũng may Thẩm Tinh Lê không nghĩ nhiều, bởi vì biết hiện tại có lo nghĩ cũng vô dụng, bản thân mình cố gắng là xong rồi, còn lại đều giao cho ý trời.
Nhà của thầy Triệu ở trong biệt thự cũ ở ngoại ô Khai Thành, bên cạnh chính là đại học Khai Thành. Biệt thự có tất cả ba tầng lầu, hai vợ chồng già sống ở lầu một, phòng ở lầu hai lầu ba cho học sinh ở, ngoại trừ Thẩm Tinh Lê và Từ Lâm Ý thì bốn học sinh khác ở đây không có quyền ra vào.
Từ Lâm Ý được sắp xếp ở cùng phòng với Thẩm Tinh Lê.
Tính chất hai người đến đây học tập giống nhau.
Thành tích văn hóa của Từ Lâm Ý không tốt lắm, thời gian cô ấy học vẽ tranh cũng không dài, người nhà tìm quan hệ đưa cô vào hoàn toàn là bởi vì muốn cho cô một con đường thi đậu trường đại học chính quy mà thôi.
Bởi vậy áp lực của cô ấy rất lớn, thậm chí còn lớn hơn Thẩm Tinh Lê.
Có lúc trời tối, Thẩm Tinh Lê nằm trong ổ chăn làm bài tập. Giữ một cái đèn pin, sợ đánh thức bạn cùng phòng. Đang viết, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc, mở chăn mền ra xem xét, là Từ Lâm Ý đang nằm khóc trên giường: "Làm sao vậy ~"
Nhưng lúc hỏi ra câu đó, Thẩm Tinh Lê liền hối hận. Không nên hỏi như thế, còn có thể vì chuyện gì đây?
Không phải là chuyện học hành à? Buổi tối hôm nay, thầy Triệu tan làm từ trường học trở về, kiểm tra bài tập của mấy người, mắng Từ Lâm Ý một trận.
Đương nhiên cũng không chỉ mắng cô ấy, Thẩm Tinh Lê cũng tương tự bị mắng một trận.
Sư mẫu ở bên cạnh nhìn mấy người, dàn xếp.
Nhưng thầy Triệu vẫn không nể mặt mũi.
Hai học sinh thi đại học này, yêu cầu của thầy Triệu đối với bọn họ nghiêm ngặt hơn so với người khác.
Thẩm Tinh Lê ăn cơm xong, nghĩ đến còn bài tập tiếng Anh phải làm liền nhanh chóng rửa mặt rồi trốn lên giường.
Từ Lâm Ý nói: "Tinh Tinh, tớ chỉ sợ lỡ như tớ thi không đậu thì làm sao bây giờ?"
Thẩm Tinh Lê hỏi: "Cậu lo lắng thì có thể thi đậu sao?"
Từ Lâm Ý xoa mắt nhìn Thẩm Tinh Lê: "Sao cậu lại máu lạnh như vậy, cũng không an ủi tớ một chút?"
Thẩm Tinh Lê nhún nhún vai nói: "Tớ cũng bị mắng vì vẽ không tốt, làm sao mà an ủi?"
Cũng phải. Người cùng cảnh ngộ thì đừng làm tổn thương lẫn nhau.
Thẩm Tinh Lê nói: "Tìm một vài việc để làm, dời sự chú ý đi một chút, coi như thả lỏng rồi. Ngày mai đến sẽ tốt hơn nhiều."
Từ Lâm Ý nhìn bài tập phủ kín giường của Thẩm Tinh Lê, nức nở nói: "Cậu nói tìm một vài việc để thả lỏng chính là làm bài tập?"
"Ừm."
"Thẩm Tinh Lê, sao cậu lại biến thái như vậy chứ ~"
Thẩm Tinh Lê: "..." Cô thở dài một tiếng nói: "Nếu không thì tớ cũng không biết mình có thể làm cái gì nữa."
Từ Lâm Ý lau lau nước mắt, cảm xúc rốt cuộc bình phục được một chút, nói: "Áp lực của tớ quá lớn, bố mẹ tớ nhờ rất nhiều quan hệ mới tìm được thầy Triệu phụ đạo cho tớ, học phí nơi này cũng rất đắt, tớ nghĩ lần này nếu tớ thi không đậu, tớ cũng không còn mặt mũi trở về gặp họ nữa."
Mỗi một đứa trẻ nói riêng và mọi đứa trẻ nói chung, con đường nghiên cứu học hỏi đều là gian khổ.
Trước khi Thẩm Tinh Lê tới đây cũng có các loại tâm tình sụp đổ, bởi vì tiền, bởi vì thành tích. Cô nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, cậu tới đây tổng cộng nộp bao nhiêu tiền?"
Nói đến đây chính là chỗ thương tâm của Từ Lâm Ý, cô ấy duỗi năm đầu ngón tay: "Cực kỳ đắt đấy, tổng cộng năm vạn tệ!"
Thẩm Tinh Lê: "..."
Từ Lâm Ý: "Cậu không phải bỏ nhiều tiền như vậy sao?"
"Không ~" Thẩm Tinh Lê nằm xuống: "Cũng như vậy."
Cô mím mím môi, trên mặt không có một chút rung động nào, thực tế lại khó chịu đến dời sông lấp biển.
Không cần phải nói, số tiền đó là anh vụng trộm bỏ ra cho cô.
Bỗng nhiên,
Thẩm Tinh Lê rất muốn khóc.
Nước mắt sáng lấp lánh từ khóe mắt trượt xuống, tại sao lại có thể có đứa con gái không có tiền đồ như vậy? Gặp chuyện gì cũng khóc trước đã rồi mới nói.
Từ Lâm Ý thấy hốc mắt Thẩm Tinh Lê đỏ lên: "Cậu làm sao cũng khóc rồi?"
Thẩm Tinh Lê lắc đầu, khóc không thành tiếng.
Giống như quay lại khi còn bé, bởi vì quá nhớ bố mẹ, nửa đêm nghĩ tới mà khóc, mười bảy tuổi, bởi vì người mình thích mà khóc.
Anh vì cô mà yên lặng làm quá nhiều chuyện rồi.
Một lúc sau, sư mẫu đi lên kiểm tra, Thẩm Tinh Lê nhanh chóng tắt đèn.
Hai cô gái nhỏ bởi vì nỗi lòng của riêng mình mà tâm tình sa sút.
*
Mặc dù thầy Triệu có quan hệ thân thích với Ngôn Gia Hứa nhưng cũng có ba điều quy ước.
Khoảng thời gian Thẩm Tinh Lê học tập ở chỗ ông, không cho phép Ngôn Gia Hứa tự tiện tới, bao gồm cả gọi điện thoại, gửi tin nhắn. Lão Triệu nói với Ngôn Gia Hứa: "Cô bé Thẩm Tinh Lê này, năng lực học tập không tồi nhưng cũng tương đối cảm xúc hóa. Chú biết quan hệ của hai đứa đến bước nào rồi, cháu tốt nhất là đừng tới quấy rầy cô bé. Nếu không thành tích của cô bé có lý tưởng hay không chú không thể bảo đảm được."
Từ ngày đó đưa Thẩm Tinh Lê tới, Ngôn Gia Hứa liền chưa từng qua đó.
Cũng không liên lạc với Thẩm Tinh Lê.
Cô cũng dằn tất cả mọi chuyện xuống đáy lòng.
Chỉ có một lần, vô cùng mệt mỏi.
Lúc nửa đêm thực sự không nhịn được nữa, gọi điện thoại cho anh, sau khi điện thoại thông, lập tức cúp máy.
Chưa đến nửa phút, Ngôn Gia Hứa gọi điện lại: "Tinh Tinh, làm sao vậy?"
Thẩm Tinh Lê vừa nghe thấy giọng nói của anh liền khóc lên, một hồi lâu cũng không dừng được, Ngôn Gia Hứa kiên nhẫn chờ cô, ôn nhu nói: "Anh không cúp máy, em đi rửa mặt trước đi rồi uống nước. Bình phục tâm tình một chút lại nói với anh được không?"
Thẩm Tinh Lê nghe lời để điện thoại xuống, rửa mặt xong nhanh chóng quay lại.
"Anh đây." Giọng nói anh mơ hồ có ý cười, giọng điệu rất nhạt.
Thẩm Tinh Lê có chút ngượng ngùng: "Buổi sáng hôm nay năm giờ rưỡi em đã dậy, vẫn luôn ở phòng vẽ tranh, lăn qua lăn lại đến mười giờ mới về, còn có hai tờ bài tập phải làm."
Ngôn Gia Hứa không lên tiếng, hiện tại đã mười hai giờ rồi.
Tẩm Tinh Lê cười nói: "Cũng may cuối cùng em cũng làm xong bài tập rồi."
Ngôn Gia Hứa cười hai tiếng, nói: "Là muốn sau đó anh khen ngợi em sao?"
Mặt Thẩm Tinh Lê đỏ lên: "Không có, đây đều là việc em phải làm."
"Ừm."
Thẩm Tinh Lê nói: "Em không thông minh giống như anh, hình như còn rất ngốc. Con đường mình chọn cũng không phải đường tắt, không chỉ có thêm phiền phức cho mình mà còn thêm phiền phức cho người khác."
"Anh nói là, em không có thêm phiền phức cho anh. Em cũng chưa bao giờ là phiền phức của anh cả."
Lỗ tai Thẩm Tinh Lê nóng lên, ấp úng.
Cô lại hỏi công việc của anh ra sao, cùng với người máy "Quả lê mập" kia.
Ngôn Gia Hứa nói: "Nó là người máy được lắp bộ não siêu mạnh mẽ, cũng không phải là quả lê mập thích khóc."
Thẩm Tinh Lê ngượng ngùng không thôi, trầm ngâm hai giây.
Ngôn Gia Hứa giải thích nói: "Tên của nó là Quỷ Nhãn, năng lực học tập vô cùng mạnh mẽ." Anh nói nhiều thêm hai câu: "Kỹ thuật phân biệt mặt người của Quảng Thị đã nghiên cứu ra được một hệ thống N."
Thẩm Tinh Lê mặc dù cái hiểu cái không nhưng vẫn cảm thấy rất lợi hại, không khỏi nói: "Tuyệt quá!"
Ngôn Gia Hứa ngửa đầu cười, buông tay ra, mở loa ngoài, đặt điện thoại bên gối nói chuyện với cô: "Mặc dù năng lực làm việc của nó mạnh hơn con người, hiệu suất cũng cao hơn. Nhưng nó không đáng yêu."
Thẩm Tinh Lê: "Aw ~"
Ngôn Gia Hứa: "Cho nên không thể gọi là quả lê mập được."
Thẩm Tinh Lê: "..." Hóa ra cái tên quả lê mập này chỉ thuộc về cô thôi ~
Một lúc sau nói: "Chờ sau khi em kết thúc tập huấn, em có thể đến phòng thí nghiệm của anh xem nó một chút không?"
Cũng nhìn anh luôn.
Rất nhớ anh đó ~
Ngôn Gia Hứa do dự một lát, nói: "Có thể."
Lại hỏi: "Chỉ nhìn người máy à?"
Mặt Thẩm Tinh Lê ửng hồng gần như muốn nhỏ ra máu, nhỏ giọng nói: "Cũng thăm anh mà."
Ngôn Gia Hứa: "..."
Ý của anh là, không muốn xem phòng thí nghiệm của anh cùng với thành quả khác sao?
"Được, đến thăm anh."
Thẩm Tinh Lê ngốc nghếch gật đầu, do dự nói: "Số tiền đó, sau này em lại trả cho anh nhé..." Là bốn vạn tệ tiền học phí.
Ngôn Gia Hứa không nói không cần, cũng không nói cần.
Trước đó rất lâu, anh ở nhà ăn cơm với bà nội, bảo mẫu nói trên đường lấy được một tờ rơi của một sản phẩm quản lý tài sản, thấy tiền lời rất cao nên muốn thử xem.
Bà nội Ngôn nói: "Đều là lừa gạt đó. Bà nội Tinh Tinh nói, bố mẹ con bé suýt chút nữa bị lừa tiền, ngay cả học phí của con bé cũng không bỏ ra nổi, thật vất vả mới lấy lại được đóng học phí cho con bé."
"Lừa đảo quá ghê tởm rồi."
"Nếu như Tinh Tinh bởi vì không có tiền để đóng học phí thì đau lòng cỡ nào."
Vẻ mặt bà cụ tiếc hận.
Lâu như vậy rồi mà Thẩm Tinh Lê chưa từng nhắc đến chuyện này với Ngôn Gia Hứa, bản thân suýt chút nữa không đóng được học phí.
Ngôn Gia Hứa nhìn chằm chằm điện thoại, cuộc gọi của cô có ảnh chân dung. Là tấm hình mặc quần áo của anh chụp ở bờ sông Lâm Thị.
Cô gái trong tấm hình khuôn mặt tròn trịa, mắt rất to, cực kỳ đáng yêu.
Ngây thơ lại hơi ghét bỏ mà nhìn ống kính.
Anh rất thích.
Anh nói với cô: "Em cứ cố gắng huấn luyện trước đi, sau khi được ra ngoài anh đến đón em."
"A, được."
Hai người đều không nỡ tắt điện thoại.
Thẩm Tinh Lê buồn ngủ đến mức mắt mở không nổi, miễn cưỡng tìm chủ đề: "Sau này không thể gọi điện thoại cho anh nữa, sư mẫu quản lý rất nghiêm, mỗi lúc trời tối đều phải đi lên kiểm tra."
"Ừm."
"Thế nhưng em rất muốn ra ngoài, rất nhớ anh... và mọi người, nhớ bà nội." Cô suýt chút nữa nói nhầm.
Ngôn Gia Hứa cười cười, không e dè nói: "Anh biết."
Lúc trời tối yên tĩnh.
Chỉ có giọng nói trầm thấp của anh, Ngôn Gia Hứa nói: "Tinh Tinh, anh thích em."
Đây là lần đầu tiên cô nghe được chữ thích.
Không nghĩ tới đợi lâu đã lâu lại thổ lộ trong tình huống như vậy, cách nhau rất xa, trong thời khắc mà cô thống khổ.
Cô không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể học theo giọng điệu của anh nói: "Em biết."
Một giọt nước mắt trượt xuống, thấm vào trên gối rồi biến mất.
"Vậy em ngủ nhé?"
"Được, ngủ ngon."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT