Ngực của anh nóng quá, tim đập rất có lực.

Thẩm Tinh Lê lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cô từng đến phòng anh, cũng không tìm được nước hoa nào có mùi như vậy, rất kỳ lạ, không phải loại mùi hương diễm lệ hay cố ý kia nhưng rất dễ chịu, nhàn nhạt.

Thẩm Tinh Lê cảm thấy, có thể là mùi quần áo hòa với hương vị da dẻ của con trai.

Thẩm Tinh Lê úp sấp, mặt không cẩn thận xẹt qua bên cạnh lồng ngực anh, muốn ngã lệch, Ngôn Gia Hứa vươn cánh tay tiếp lấy cô.

Cuối cùng hiện ra kết quả là, môi của cô dán trên da thịt cánh tay anh, lại lành lạnh.

Cũng chính là, cô trực tiếp hôn anh.

Mặc dù đây là lần đầu tiên, không phải miệng, không phải mặt.

Mặt của Thẩm Tinh Lê vốn đã hồng rồi, giờ phút này càng là nóng như lửa đốt.

Cô nhanh chóng mượn lực của anh rời đi, đứng thẳng.

Ngôn Gia Hứa cũng không cuống không chậm, không kinh hoảng chút nào, trên mặt cũng không có khác thường. Chỉ có thể cảm nhận đôi môi mềm mại của con gái, ướt sũng, trơn nhẵn dính vào, tựa như răng cũng đập lên, không đau, trong nháy mắt rời đi.

"Cái đó... xin lỗi anh, em không phải cố ý..." Cô căng thẳng đến mức cà lắm.

"Ừm." Mắt anh nhìn cô, tay còn nắm cổ tay tinh tế không buông ra, giúp cô tìm lý do: "Là A Hoàng sai, nó đẩy em."

"Ài ~"

A Hoàng lẻ loi trơ trọi ngửi ngửi trên người Thẩm Tinh Lê, thân mật một lúc, cảm nhận được hai người phía trên không đoái hoài đến mình, l.iếm l.iếm đầu lưỡi, nằm rạp trên mặt đất, vẻ mặt lười biếng nhìn trời.

Chó làm sai, không xứng đáng được yêu thương.

Mượn ánh sao, Ngôn Gia Hứa chú ý tới gò má bên cạnh của Thẩm Tinh Lê có bóng râm, giống như bị dính cái gì đó bẩn. Anh nắm cổ tay cô, kéo về phía mình, ngón trỏ nâng cằm cô lên.

"Làm sao vậy?"

"Đừng nhúc nhích."

Ngôn Gia Hứa đưa tay chùi phía trên, trợn nhìn một chỗ, là bút chì xám, anh vê tay cho cô xem, Thẩm Tinh Lê giải thích nói: "Buổi tối lúc em vẽ tranh ngủ thiếp đi, thật sự là rất buồn ngủ."

Cô nhếch môi, lần nữa rũ đầu xuống, ra sức dùng tay chùi đi, kết quả diện tích càng ngày càng lớn.

"Đừng nhúc nhích, để anh làm."

Ngôn Gia Hứa bắt lấy tay cô, một cái tay của mình chỉ dùng ngón trỏ, từng chút một lau đi cho cô.

"Tìm được giáo viên rồi sao?" Anh đột nhiên hỏi.

Thẩm Tinh Lê lắc đầu, có chút ủ rũ: "Còn chưa xong."

Nghĩ đến đây liền nhức đầu, mặc dù rất không muốn nói cho anh biết hiện trạng quẫn bách của mình nhưng vẫn không nhịn được mà tủi thân. Thẩm Tinh Lê từ nhỏ chưa từng sầu vì tiền, khi còn bé dù kinh tế trong nhà túng quẫn, bà nội cũng sẽ không để cô biết.

Chỉ là điều kiện vật chất không tốt như những bạn khác mà thôi.

Lúc đó cô mang cặp sách nhỏ đi học, không cần bỏ ra bao nhiêu tiền, cực kỳ vui vẻ, không buồn không lo.

Dụng cũ vẽ tranh cũng đều không mắc, cô bình thường cũng không dùng tiền lung tung, đồ ăn vặt đều là lấy ở nhà. Tất cả tiền tiêu vặt đều để dành mua vật dụng học tập. Mặc dù có chút eo hẹp nhưng không có vấn đề gì.

Cho tới bây giờ, tìm giáo viên thật sự cần rất nhiều tiền.

Hơn nữa giáo viên nổi tiếng còn chưa chắc là có thể báo danh đâu.

Lần đầu tiên Thẩm Tinh Lê phát sầu vì tiền, vì gia cảnh của mình. Cô thật sự rất cố gắng, nhưng cũng thực sự không có mặt mũi mà xin gia đình nhiều tiền như vậy, cô sợ nhất vẫn là bố mẹ nói, hay là thôi đi.

Thẩm Tinh Lê không chịu nói vì tiền, chỉ có thể lóng ngóng nói: "Không tìm được người thích hợp. Cạnh tranh thật sự quá lớn, em chỉ là học văn hóa cũng không tệ, đối với môn chuyên ngành cả nước mà nói thì quá bình thường, lỡ như thi không đậu Học viện Mỹ thuật, em cũng không biết mình nên làm gì. Nhiều năm như vậy, thứ em muốn học nhất chính là vẽ tranh. Nếu như, nếu như thi không đậu thì em phải đi học chuyên ngành mà mình không thích..." Nói rồi cô có chút muốn khóc, tính cách Thẩm Tinh Lê không tệ, nhưng cũng có tật xấu, chính là dễ dàng suy nghĩ nhiều, vấn đề gì cũng giấu trong lòng.

Cô thậm chí nghĩ đến, đây chỉ là vừa bắt đầu cô liền không qua được rồi.

Dù cho thi đậu, lên đại học thì vẫn phải đốt một đống tiền lớn, vậy phải làm thế nào?

Cô còn chưa trưởng thành, tinh lực cũng có hạn, làm thuê đối với cô mà nói rất không thực tế.

Một giọt nước mắt nhỏ lấp lóe trong hốc mắt, không chảy xuống, cô kìm nén lại.

Ngôn Gia Hứa híp mắt, tay đặt trên tóc cô, nhìn dáng vẻ đáng thương của cô gái nhỏ, muốn khóc lại không khóc, quả thật làm cho người ta đau lòng chết rồi, anh vẫn hỏi: "Sao không tìm anh? Không phải đã nói với em có việc gì thì nói với anh sao?"

Giọng điệu bất giác trở nên nghiêm nghị.

Thẩm Tinh Lê nhỏ giọng nói: "Lúc em ghi danh trường trung học phụ thuộc không kiểm tra xem trường này có lấy lớp nghệ thuật làm đối tượng bồi dưỡng hay không, mãi cho đến cao nhị mới phát hiện ra. Hôm nay cô giáo tìm em nói chuyện, em mới ý thức được tình hình nghiêm trọng..."

"Em xin lỗi... Huhu..." Không có tiền cô cũng không có cách nào.

Trẻ con có thể làm sao chứ.

Ngôn Gia Hứa trong nháy mắt mềm lòng: "Được rồi không khóc nữa, chuyện này để anh nghĩ cách, bản thân em cứ cố gắng luyện trước, nghỉ ngơi đúng giờ, đừng suy nghĩ nhiều, biết không?"

"Huhu."

"Có anh ở đây thì sẽ không để cho em không đậu Học viện Mỹ thuật."

"Thật sao..."

"Có lúc nào anh lừa em không?" Anh nhếch môi cười khều lỗ tai phiếm hồng của cô, còn dám chất vấn anh: "Tinh Tinh, chỉ cần là điều em thật sự muốn, anh đều sẽ giúp em thực hiện."

"Vâng." Thẩm Tinh Lê do dự đáp lời.

Dỗ dành một hồi lâu, Thẩm Tinh Lê sụt sịt, đè chuyện trong lòng xuống.

Ngôn Gia Hứa xoay người, xích lại gần nhìn cô, khóc sụt sịt, cười khẩy nói: "Chuyện bao lớn còn không biết xấu hổ mà khóc."

Nắm đấm nhỏ của Thẩm Tinh Lê đập anh một cái, lầu bầu nói: "Chính là không nhịn được, em có cách nào chứ."

Bỗng nhiên Ngôn Gia Hứa nắm lấy tay cô, nâng lên giữa không trung.

Đột nhiên có luồng xúc động muốn phạm tội.

Muốn hôn cô.

Nếm hương vị trên môi cô một chút,

Mặc kệ mẹ nó chưa trưởng thành!

Thẩm Tinh Lê ngẩng đầu, cái tay bị anh nắm lấy có chút đau, lúc ngẩng đầu thì phát hiện ra trong ánh mắt anh có ẩn giấu thứ gì đó, dứt khoát, mắt đẹp như vậy lại hung ác như thế.

Không biết vì sao Thẩm Tinh Lê lại cảm thấy đêm nay Ngôn Gia Hứa có thể sẽ hôn mình.

Vậy thì hôn đi!

Thẩm Tinh Lê nhắm mắt lại, cả gan hướng về phía trước.

Gần như muốn đụng vào anh.

Hôn đi!

Hôn đi!

Người đàn ông trước mắt này bỗng nhiên cười, sau đó gẩy lông mi của cô: "Nhắm mắt cái gì? Có phải buồn ngủ rồi không?"

"..."

Con mẹ nó!

Thẩm Tinh Lê thở hổn hển.

"Được rồi." Anh cười, liếm môi một cái nói: "Sợ rồi?"

Thẩm Tinh Lê nghiêng đầu, không cho anh nhìn khuôn mặt đỏ của mình.

Cô hiện tại chỉ muốn biết, giết người bị xử mấy năm.

"Không lộn xộn nữa." Anh nói.

Lại giang hai tay, dịu dàng nói: "Tới ôm một cái đi, không sao."

Thẩm Tinh Lê hơi do dự, tiến tới, bị anh ôm vào trong ngực.

Một cái tay của anh đặt ở sau gáy cô, một cái tay khác ôm cả eo nhỏ của cô, trong nháy mắt cơ thể đến gần, môi của anh cọ qua lỗ tai ửng đỏ của cô, hơi thở ấm áp ẩm ướt, xương cốt Thẩm Tinh Lê đều mềm nhũn ra.

Giống như một con vật không xương, mềm oặt.

Có thể cảm nhận được cơ thể cứng rắn lại nóng hổi của anh.

Thẩm Tinh Lê được anh ôm rất sát, tay cũng đặt trên lưng anh, nhưng mà không có sức để ôm chặt.

Nếu còn dùng lực nữa thì hai người có thể sẽ bởi vì vuốt ve quá mà tắt thở chết.

Chỉ là ngực mềm mại của cô và da thịt của anh chỉ cách hai lớp quần áo mùa hè thật mỏng, kề sát vào nhau.

Cảm giác rất kỳ lạ, trong lòng cô có một vạn con côn trùng đang cào căn cô.

*

Đêm hôm đó Thẩm Tinh Lê ngủ ngon giấc, không đặt đồng hồ báo thức.

Mãi cho đến mười giờ mới dậy.

Đã lựa chọn rồi thì kiên trì. Cô chuẩn bị tâm lý chịu khổ xong, sau khi vượt qua được điểm mấu chốt này, cùng lắm thì sau này lên đại học mình làm nhiều công việc một chút, để gánh vác học phí của mình.

Hôm sau, Ngôn Gia Hứa dẫn cô đi gặp một giáo viên.

Một thầy giáo già có mái tóc hoa râm, mập mạp, khuôn mặt hiền lành, họ Triệu.

Thẩm Tinh Lê mang theo bài vẽ của mình, còn chọn bài tốt nhất.

Thầy Triệu nhìn bài của Thẩm Tinh Lê một chút, cười hỏi: "Muốn thi Học viện Mỹ thuật à?"

"À, đúng." Bởi vì khí chất của đối phương quá mạnh, Thẩm Tinh Lê khó mà mở miệng nói ra mục tiêu của mình, sợ bị người ta cảm thấy không biết lượng sức.

Không nghĩ tới thầy giáo già nói: "Chí hướng không tồi."

Mặt Thẩm Tinh Lê đỏ lên.

Thầy Triệu còn nói: "Thầy không mở lớp cũng không có học sinh."

Thẩm Tinh Lê: "..." Cô há to miệng, bất lực nhìn về phía Ngôn Gia Hứa, người sau chuyên chú chơi điện thoại...

Thấy Triệu nói: "Nhưng mà Ngôn Gia Hứa cũng cầu xin thầy rồi, thầy liền giúp em xem một chút."

"Cảm ơn thầy." Thẩm Tinh Lê cúi đầu khom lưng.

"Đừng cảm ơn, thầy phải kiểm tra em trước rồi mới nói."

*

Trên đường trở về.

Thẩm Tinh Lê không lo lắng bài kiểm tra của mình, cũng không phải không lo lắng, là lo lắng cũng vô dụng, chỉ có thể cố hết sức chứ sao. Cô nhìn về phía Ngôn Gia Hứa, nghĩ đến lời thầy giáo: "Ngôn Gia Hứa cũng cầu xin thầy rồi."

Anh ấy là quỳ xuống?

Hay là đưa tiền?

Ôi, uất ức cho anh ấy rồi.

Thẩm Tinh Lê nói: "Vất vả cho anh rồi ~"

Ngôn Gia Hứa kỳ quái nhìn cô một cái. Thẩm Tinh Lê: "Em nghe nói giáo viên nổi tiếng, nhất là nhà nghệ thuật này thích làm khó người ta, anh chịu uất ức rồi nhỉ..."

"Em sẽ không chịu thua kém, không để anh mất mặt."

Ngôn Gia Hứa kéo môi, trầm ngâm nói: "Không chịu thua kém là chắc chắn rồi."

"Nhưng mà ông già này là chú họ của anh, chỉ là chuyện nhét hai bình rượu."

Thẩm Tinh Lê: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play