Thẩm Tinh Lê không cùng Ngôn Gia Hứa đi đến trung tâm Quan Bác nữa, cô ngây người ở phòng khách sạn của anh cả một ngày.

Buổi sáng đến khách sạn mà anh ở cũng đã mười giờ, Ngôn Gia Hứa đặt bữa sáng cho cô, ăn xong gần mười một giờ. Thẩm Tinh Lê cũng quá có năng lực ăn rồi, ăn xong một bát cháo, hai cái bánh bao xíu mại, lại thêm một quả táo, vậy mà còn chép miệng một cái, nói có thể thêm một chút nữa không?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngôn Gia Hứa cũng suýt chút nữa cho rằng cả một tuần rồi cô chưa ăn cơm.

Thế là lại gọi một chút trái cây, sau khi Thẩm Tinh Lê ăn xong, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn.

Ngôn Gia Hứa cảm thấy mình có thể đã nuôi một con heo con rồi.

Còn là loại nuôi không mập.

Sau khi ăn xong, cô hơi buồn ngủ, vẻ mặt ngẩn ngơ, xiêu vẹo ngủ trên giường anh. Cũng không dám đắp chăn, chỉ chiếm một góc nhỏ bên giường.... như vậy thì sẽ không xâm chiếm lãnh địa của anh nhỉ?

Bỗng nhiên cảm thấy trên trán có một trọng lực đè xuống, hơi lạnh, rất thoải mái ~ Thẩm Tinh Lê hừ hừ hai tiếng.

Ngôn Gia Hứa: "..."

Chẳng biết lúc nào anh đã đi đến bên giường, nửa quỳ, bàn tay đặt trên trán cô, ngón tay dán trên gương mặt cô, cẩn thận khều lên một lọn tóc, vén ra sau tai, bên tai Thẩm Tinh Lê nhạy cảm cảm nhận được có vô số con côn trùng nhỏ bò lên, muốn ăn mòn da thịt cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau đó nghe anh nói: "Có phải em sốt rồi không?"

Thẩm Tinh Lê híp nửa mắt, không biết nói gì cho phải.

Ngôn Gia Hứa tự mình nói: "Hơi nóng."

Thật ra chỉ dựa vào tay cũng không đoán được, đang muốn gọi phục vụ, dặn dò đưa nhiệt kế, đầu Thẩm Tinh Lê lại nặng nề lệch ra, ngăn cản nửa bàn tay của anh, cái đầu xù xù còn đáng yêu đẩy một cái.

"..."

Trong lòng bàn tay Ngôn Gia Hứa đều là xúc cảm mềm mại lại nóng hổi, nhất thời lại không nỡ buông ra. Anh không e dè mà nhìn cô. Cô bé này rốt cuộc có biết không. Thân mật như vậy, dù là anh em ruột cũng phải cấm kỵ.

Hay là, cô đã sớm xem anh như một thân phận khác?!

Nhưng mà rất nhanh, nhân viên phục vụ đưa nhiệt kế tới, cùng với một chút thuốc men.

Thẩm Tinh Lê sốt 37,8 độ, không cao lắm.

Ngôn Gia Hứa đốc thúc uống thuốc, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.

Cao Tử Xuyên ở trung tâm triển lãm gọi điện thoại tới, nói có người tìm.

Ngôn Gia Hứa hỏi là ai, Cao Tử Xuyên cũng không rõ nên nói là một người nước ngoài.

Ngôn Gia Hứa biết đại khái là ai, thấp giọng nói: "Một lúc nữa tôi tới."

Đắp chăn cho Thẩm Tinh Lê xong, chăn nệm màu trắng, thậm chí còn có mùi nhàn nhạt của anh, là mùi bình thường trên người của anh. Cô không dám ngửi trắng trợn, chỉ kéo góc chăn đến dưới mũi, che nửa khuôn mặt lại.

Ngôn Gia Hứa mặc áo khoác lên, chuẩn bị đi ra ngoài, Thẩm Tinh Lê tủi thân nhìn anh một cái, Ngôn Gia Hứa không nhìn kỹ, chỉ nói: "Tự mình ngoan một chút, buổi chiều anh về sớm."

"A ~" Thẩm Tinh Lê chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Thẩm Tinh Lê trở mình, nghe thấy tiếng đóng cửa nặng nề, ôm chặt cái chăn của anh, trong lòng rơi xuống.

Vừa rồi cô suýt chút nữa muốn ôm cổ anh, không cho anh đi, cô muốn nói cho anh biết, mình thật sự rất thích anh, muốn làm nũng với anh nhưng miễn cưỡng nhịn được.

Thích một người thật sự rất phức tạp, không quản được trái tim mình.

Cô còn nhỏ tuổi, người đáng yêu như vậy, tại sao lại gặp phải chuyện như vậy chứ?

Ôi ~~

Căn phòng yên tĩnh trở lại, Thẩm Tinh Lê nặng nề ngủ ba tiếng, lúc tỉnh lại, cảm thấy từ đầu tới chân đều rất nhẹ, cơ thể thoải mái không ít. Cô bò dậy ăn hết nho và dưa mật đưa tới lúc sáng, cảm thấy rất có cảm giác thỏa mãn.

Sự tủi thân nhàn nhạt cũng biến mất rồi.

Trên người dính nhơm nhớp bởi vì ra rất nhiều mồ hôi. Lại đi vào tắm, không thể không nói, khách sạn cao cấp này chính là tốt, Thẩm Tinh Lê vẫn rất để ý vệ sinh phòng tắm và thiết bị, khách sạn này rõ ràng tốt hơn trường học sắp xếp.

Cô khoan khoái tắm rửa một cái, chỉ là giữa chừng hơi lo lắng sẽ có người đột nhiên xông vào, khăn lông áo choàng tắm của anh dù sạch sẽ cũng không dám dùng, sợ bị hiểu lầm.

Chỉ có thể đi chân đất giẫm lên khăn dưới mặt đất, dùng quần áo bẩn lau khô cơ thể.

Thật ra trung tâm Quan Bác đối diện khách sạn, mở cửa sổ ra thì có thể trông thấy công trình kiến trúc màu trắng, hôm nay trong sân rộng vẫn xếp hàng thật dài.

Thẩm Tinh Lê đóng cửa sổ lại, vali hành lý của Ngôn Gia Hứa cũng mở ra đặt trên thảm, trong một đống quần áo, một cái đầu trắng nhỏ thò ra, là người máy.

Thẩm Tinh Lê ôm nó tới, người máy này nhỏ hơn người máy ở triển lãm rất nhiều, giống như là bản mini, màu trắng, cơ thể mập mạp.

Bên trong người máy có hệ thống truyền cảm, nó "mở" mắt ra, camera nhìn lướt qua Thẩm Tinh Lê, sau đó cảm ứng trên bụng phát ra dấu X đỏ.

Đặc trưng khuôn mặt của Thẩm Tinh Lê không được nhập số liệu vào người máy này, nó chỉ có thể phân biệt được mặt của chủ nhân, sau đó mới có thể mở hệ thống ra.

Vẫn rất thú vị.

Thẩm Tinh Lê cười cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó: "Đồ ngốc này, sớm muộn gì cũng có ngày mày có thể phân biệt được tao."

"Nào, gọi mẹ đi."

Người máy: "..."

Cô cực kỳ nhàm chán, lấy bài tập ra bắt đầu làm, thấm thoát trời đã tối rồi, cô đã làm xong một tờ vật lý và toán học.

Trong nháy mắt cảm thấy mình giỏi.

Cuối cùng vẫn là học tập có thể khiến người ta vui vẻ!

Rất nhanh, trung tâm Quan Bác đến thời gian đóng cửa, Ngôn Gia Hứa và lãnh đạo người Đức khu vực Trung Quốc của công ty khoa học kỹ thuật Lãnh Thụy vẫn chưa nói xong, thế là chuyển trận địa tới khách sạn.

Cao tầng của công ty Lãnh Thụy chính là ông chú người Đức hôm đó hỏi thăm Thẩm Tinh Lê, tên là Mark, người mập mạp, vóc dáng rất cao, hiện ra khổ người cũng lớn.

Mark nhìn trúng người máy phân biệt khuôn mặt của đại học Khai Thành, nhất là người máy thông dụng mà bọn họ làm. Cái tên được Ngôn Gia Hứa gọi là "Quả lê mập" kia, thật ra là một người máy gia đình thông dụng.

Không chỉ có hệ thống phân biệt khuôn mặt người mà còn thêm một vài phục vụ gia đình, ví dụ như vệ sinh, vận chuyển, cảm biến khói vân vân.

Những chương trình này đều là từ từ thêm vào, hơi có vẻ phức tạp, bởi vậy người máy rất cồng kềnh, là trang thiết bị chưa được hoàn thiện.

Nhưng Mark thấy được triển vọng.

"Phòng thí nghiệm của các cậu tên là gì? Tôi muốn đầu tư."

Ngôn Gia Hứa cười cười: "Chúng tôi không thiếu tiền."

Mark: "Cậu là sáng tạo kỹ thuật chính sao? Đoàn đội nghiên cứu phát minh của Lãnh Thụy chúng tôi đã đạt tới đội hình cấp thế giới, hay là cậu tới đi."

Ngôn Gia Hứa nhẹ như mây gió, đáp lại Mark: "Nói thật với ông vậy, tôi cũng rất có tiền."

Khuôn mặt Mark thâm trầm: "Cậu muốn tự mình làm?"

"Ừm."

Ngôn Gia Hứa thừa nhận.

Chuyện này không có cách nào.

Mọi người đều nói đừng khinh thiếu niên nghèo.

Nhưng vấn đề là, thiếu niên này không thiếu tiền cũng không thiếu đầu óc, đúng là không có cách nào bắt nạt được.

Mark quấn lấy Ngôn Gia Hứa không thả."

Thế là đi vào khách sạn, Ngôn Gia Hứa nói: "Tôi mời ông ăn bữa cơm rồi ông về đi."

Mark nói: "Không được, tôi tới tìm cậu hai ngày rồi, không thể về tay không được."

Ngôn Gia Hứa nhíu nhíu mày: "Ông còn muốn tôi chi trả lộ phí cho ông? Chuyện này hơi quá đáng."

Mark: "Không cần đầu tư, không cần trang thiết bị, các cậu tới làm gì?"

Ngôn Gia Hứa: "Tới khoe khoang."

Mark: "..."

Tiếng Anh của người Đức đều rất tốt, tốc độ nói cũng nhanh, Cao Tử Xuyên hỏi Lưu Chí Phong: "Ông già này nói gì thế?"

Lưu Chí Phong: "Nếu tôi có thể nghe hiểu thì tôi sẽ không cùng cậu cười ngây ngô như hai đồ ngốc rồi."

Cao Tử Xuyên: "Các cậu học máy tính, tiếng Anh không phải rất tốt sao?"

Lưu Chí Phong: "Cậu nghe nói tới câm điếc tiếng Anh chưa?"

"Được rồi, tôi biết rồi."

Thẩm Tinh Lê ngoan ngoãn ngồi ăn cơm bên bàn ăn.

Ngôn Gia Hứa tự mình bỏ tiền, mang theo đoàn đội mười mấy người, đặt phòng ăn ngoài trời ở tầng cao nhất của khách sạn.

Trên sân thượng có thể nhìn thấy sông ở xa xa, đèn đuốc sáng trưng, vô cùng xa xỉ.

Hàng triển lãm của phòng thí nghiệm đại học Khai Thành rất được hoan nghênh, sau này trở về còn có học viện phát tiền thưởng độc lập, lại đụng phải thổ hào vung tiền mời ăn cơm ở đây, tất cả mọi người rất vui vẻ.

Ăn cơm liền đùa vui ồn ào các loại.

Thẩm Tinh Lê từ từ chuyển đến bên cạnh Ngôn Gia Hứa, nghe anh và Mark nói chuyện, anh một câu tôi một câu, các loại chủ đề, các loại đùa giỡn liên quan tới trí tuệ.

Cô không nhịn được lại tới gần thêm một chút, cong cong khóe miệng.

Phải, người cô thích vẫn luôn là như vậy.

Thỉnh thoảng nho nhã dịu dàng, dí dỏm khôi hài, cũng thỉnh thoảng hành vi phóng túng.

Trong lúc anh vẫn luôn lơ đãng, ánh hào quang vạn trượng.

Lại có gió lạnh thổi qua, quét qua mặt cô, có chút đau, còn có chút lạnh.

Thẩm Tinh Lê không tự chủ mà né tránh phía sau anh, Ngôn Gia Hứa ý thức được cục bột nhỏ nào đó tới gần, liếc mắt liền hiểu, cố ý kéo thẳng cánh tay giúp cô chắn gió...

Hay là cô cứ nói đi, nếu anh muốn thì anh sẽ là người dịu dàng nhất trên thế giới này.

Đêm khuya, Mark được tài xế đón đi.

Đám Cao Tử Xuyên cũng lần lượt trở về phòng, vui đùa mệt rồi.

Ngôn Gia Hứa giống như uống say, ấn lấy huyệt thái dương ngồi trên ghế, không nói lời nào, khép nửa mắt.

Thẩm Tinh Lê ở bên cạnh anh.

Bầu trời lại tung bay mưa nhè nhẹ.

Đầu óc Ngôn Gia Hứa mê man, có lẽ là cao hứng, anh đứng dậy, chống hai tay lên lan can, dựa vào lan can nhìn về con sông phía xa, còn có hải đăng.

Thẩm Tinh Lê tiến tới, mưa bụi bay tới trên mặt cô, lành lạnh.

Thật ra cô mặc không nhiều, chiếc áo lông duy nhất mang theo vẫn chưa khô, hiện tại chỉ cũng chỉ lồng một cái áo khoác dày, gió lùa. Cô hơi lo lắng hóng gió nữa sẽ bị cảm.

Ngôn Gia Hứa vươn người đứng trong sân thượng, quay đầu cười với cô, vành môi xinh đẹp hơi cong, kéo ra một đường cong, ánh mắt anh cũng đẹp, trong con ngươi đen nhánh ẩn giấu ánh sao.

Thẩm Tinh Lê hỏi: "Anh vui vẻ sao?"

"Ừm." Anh dựa vào lan can, cong lưng, xoay chiếc điện thoại màu đen: "Tới đây."

Vẫy tay với cô.

Thẩm Tinh Lê không dám đến gần, nơi này chính là hơn tám mươi tầng đấy, quá cao, cô sợ hãi, thế là lắc đầu: "Anh cũng đừng đứng như vậy nữa, nguy hiểm."

Ngôn Gia Hứa cười.

"Tới đây, nghe lời." Anh vẫy tay lần nữa.

Thẩm Tinh Lê khiếp đảm bước một bước, lại dừng lại, Ngôn Gia Hứa tiến lên một bước, kéo cô qua, Thẩm Tinh Lê thăm dò nhìn thoáng qua phía dưới, lập tức dời mắt đi, nhỏ giọng kêu: "Anh hù dọa em làm gì!"

Ngôn Gia Hứa nhìn dáng vẻ nhát như chuột của cô, cười ha ha, không nhịn được mà bóp bóp tai cô.

Thẩm Tinh Lê không chịu được cái lạnh này, còn có độ cao này.

Không khỏi oán trách một câu: "Rốt cuộc anh muốn nhìn cái gì vậy?"

Ngôn Gia Hứa chỉ về nơi xa, Thẩm Tinh Lê nhìn theo hướng anh chỉ, chỉ thấy nước sông cuồn cuộn đen nhánh, còn có biển quảng cáo cao ốc bên cạnh, tuyên dương giá trị nòng cốt của chủ nghĩa xã hội.

Vai Thẩm Tinh Lê run lẩy bẩy: "Em muốn đi về, em lạnh lắm."

Ngôn Gia Hứa như một đứa trẻ lớn tuổi bướng bỉnh, lôi kéo cô không chịu thả người, rất tùy hứng.

Cả người Thẩm Tinh Lê phát run. Lên án: "Lạnh chết rồi!"

Bỗng nhiên, Ngôn Gia Hứa mở áo khoác đen của mình ra, mở rộng trước ngực, bọc cô lại.

Thẩm Tinh Lê kêu lên một tiếng kinh ngạc, rời khỏi mặt đất, eo bị ôm lấy, người lập tức tiến vào lồng ngực anh, bị anh ôm.

Trái tim vẫn luôn cuồng loạn không thôi.

Nhưng mà! Ấm áp hơn nhiều!

Thẩm Tinh Lê trốn trong áo anh, cảm nhận được cơ thể nóng hổi lại rắn chắc của anh ở phía sau, nặng nề đè lên cô.

Cằm của anh sát bên tai cô, có thể ngửi thấy mùi rượu vang nhàn nhạt, Thẩm Tinh Lê hồi hộp đến mức không nhúc nhích. Lại không dám nhìn về phía trước, chỉ có thể co ra sau, lại dán lên cơ thể anh.

Thẩm Tinh Lê ấp úng: "Phía xa rốt cuộc có cái gì vậy?

Anh cười, lại gần kề tai cô, nhàn nhạt nói: "Là ước mơ của anh."

Trêu chọc cho cô toàn thân run rẩy, huyết dịch sôi trào.

Thẩm Tinh Lê buồn cười, đọc từng câu từng chữ trên biển quảng cáo: "Thiếu niên mạnh thì đất nước cường? Được, em biết rồi."

Ngôn Gia Hứa hỏi: "Em biết câu trước câu này không?"

"Còn có câu trước?"

Hồi lâu, anh chậm rãi nói: "Trách nhiệm hôm nay, không do người khác, mà do thiếu niên ta."

Chẳng biết tại sao, Thẩm Tinh Lê lại run lên.

Rất nhiều cảm xúc xông lên đầu.

Sau đó anh còn nói: "Tinh Tinh, nhớ rõ phải đi thẳng, đi thẳng."

"Tương lai sẽ không khiến em thất vọng."

Anh cũng sẽ không khiến em thất vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play