Trong tiếng nam nữ hỗn hợp mắng chửi của Hoàng chủ nhiệm và cô Liễu, bạn học Hoàng Tịnh Di khỏe mạnh trưởng thành, tìm lại bản thân.
Cô chảy xuống nước mắt hối hận.
Cô nói: “Em không dám nữa đâu, xin cô Liễu và thầy Hoàng cho em thêm một cơ hội nữa.”
“Thi mà còn nằm trong top 50 đếm ngược, em sẽ tự động nghỉ học.”
Hoàng chủ nhiệm xen vào một câu: “Nghỉ học thì không được.”
Tiếp tục nói: “Thi mà còn nằm trong top 50 đếm ngược thì em sẽ ở phòng chứa rác.”
Nhìn cô than thở khóc lóc mà cam đoan, Hoàng chủ nhiệm động lòng trắc ẩn, nói: “Lần này bố tha cho con trước.”
Ông thu lại gậy tre.
Cô Liễu đã sớm bị dọa đến mức trốn phía sau bàn làm việc. Lỡ như Hoàng chủ nhiệm thật sự đánh người, cô ấy sẽ giơ điện thoại trong tay lên, quay lại chứng cứ phạm tội ông ngược đãi học sinh rồi phát tán lên mạng, cho ông lộ ra ánh sáng, khiển trách ông, để cư dân mạng mắng ông.
“Trở về đi.”
Di Bảo giống như chú chó con ủ rũ quay về phòng học.
Thẩm Tinh Lê và Lưu Châu Châu vẫn ở tư thế lúc cô đi, bọn họ vẫn đang làm bài tập.
Ba người bọn họ yêu nhau lắm cắn nhau đau, là bạn bè tốt nhất.
Nhưng Thẩm Tinh Lê và Lưu Châu Châu thì đứng top đầu, cô lại ở dưới đếm lên.
Điểm này khiến cho Di Bảo cảm thấy buồn bã, không đúng, là lạc lõng và tự ti.
Thật ra Di Bảo biết vấn đề của mình nằm ở đâu, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cô biết mình chỉ là trông cố gắng mà thôi.
Nếu như cô thật sự dụng tâm thì cũng sẽ không kém như vậy.
Cô đi đến vị trí rồi ngồi xuống, bên tay phải trống không, Tần Vi Vũ lại đi ra ngoài chơi bời rồi.
Tiết sau là môn tiếng Anh, Liễu Vân ôm bài kiểm tra đi vào.
Trước khi phát bài, cô ấy tiến hành phân tích tổng kết lần làm trắc nghiệm này.
Di Bảo nhận được bài, 60 điểm, còn chưa tới mức đạt tiêu chuẩn. Đây là lần đầu tiên cô thi tiếng Anh không đạt tiêu chuẩn.
Thành tích môn xếp ở vị trí thứ hai từ dưới lên trong lớp.
Về phần bảo tọa thứ nhất đếm ngược thì đương nhiên là Lần Vi Vũ, 48 điểm.
Liễu Vân đọc đến thành tích của Tần Vi Vũ thì cũng chỉ thoáng nhíu mày lại, bởi vì ngay từ đầu cô ấy đã biết tiếng Anh của Tần Vi Vũ không tốt, thế mạnh của anh là các môn khoa học tự nhiên.
Tần Vi Vũ cầm được bài thi, không có cảm giác gì.
Anh hỏi Di Bảo: “Bao nhiêu điểm?”
Di Bảo tuyệt vọng mở bài của mình ra cho anh xem, Tần Vi Vũ có một khoảnh khắc kinh ngạc đến ngây người, sau đó hơi thỏa mãn cười: “Lợi hại đó, thi còn tốt hơn tớ.”
Là thế này nhỉ, người ta chép bài của anh, thi còn tốt hơn anh.
Di Bảo không lên tiếng, yên lặng quay đầu sang chỗ khác.
Vì sao cô chép bài của anh mà lại thi tốt hơn anh?
Còn không phải bởi vì bài nghe trước đó, cô chưa kịp chép à!
Trên lớp cũng không giải bài kiểm tra, Di Bảo dựa theo suy nghĩ của mình mà một lần nữa làm bài, thẩm tra đối chiếu câu trả lời chính xác. Cô vốn có thể thi được 108 điểm.
Sai là sai ở chỗ cô không có đầu óc, tin Tần Vi Vũ.
Thật ra thì không có ai mắng cô nữa, Di Bảo đột nhiên sụp đổ khóc lớn.
Đồ ngốc này, làm gì mà chủ động muốn cô chép bài chứ. Cậu là cái đồ học tra, sao cậu lại không biết thẹn mà bảo tớ chép bài của cậu?
Di Bảo khóc đến mức rất đau lòng, không ai dỗ được.
Cô chất vấn Tần Vi Vũ: “Cậu nói, thi tháng có phải cậu gian lận không, vì sao có thể thi được 142 điểm?”
Tần Vi Vũ oan uổng: “Gian lận thì tớ là cún con.”
Đồ ngốc này còn không thừa nhận.
Tần Vi Vũ cảm thấy là vấn đề của mình, bắt nạt con gái khóc, không phải là chuyện đàn ông làm.
Anh vội vàng nói: “Cậu đừng khóc, lần sau tớ thi tốt hơn một chút cho cậu chép.”
Di Bảo khóc đến mức thảm hại hơn, thút tha thút thít: “Ai muốn chép bài của cậu, cặn bã.”
Tần Vi Vũ: “... Vậy, cậu có muốn uống sữa Vượng Tử không? Tớ đi mua cho cậu.”
Lần này thi không tốt, làm hại cậu không chép được, lần sau tớ nhất định sẽ cố gắng.
Dù sao thì với cặn bã sức chiến đấu trừ đi năm, vương giả mạnh hơn nữa mà đánh nhau thì cũng tốn sức.
“Muốn uống không?”
“Muốn.”
Thế là, Tần Vi Vũ dùng một chai sữa Vượng Tử dỗ được Di Bảo.
Sau đó Di Bảo nghiêm túc lật ra thành tích thi tháng các môn của Tần Vi Vũ.
Quả thật không thể tin được, lại có người học lệch nghiêm trọng như vậy.
Nhưng bất kể như thế nào, Di Bảo cũng kiên định mà muốn học tập thật tốt, tuyệt đối sẽ không xem học tập như một hình thức nữa.
Điểm này, cô thật sự phải cảm tạ sự nghiêm khắc của Hoàng chủ nhiệm.
Cô lập ra cho mình một vài mục tiêu rất nhỏ.
Hoàn thành từng cái một.
Thật ra Di Bảo cũng không phải là người không hiểu gì cả.
Nền tảng tiếng Anh của cô rất tốt, thật ra nếu xếp hạng môn thì thành tích tiếng Anh của cô có thể xếp top đầu trong lớp. Ngữ văn bình thường, chỉ có Toán quá yếu.
Yếu tới mức độ nào? Ngay cả phương trình bậc hai hai ẩn cũng có thể làm sai.
Con người cần mặt mũi, cây cối cần vỏ, cột điện cần xi măng, huống chi còn là một cô gái như Di Bảo.
Có thành tích thi giữa kỳ, Di Bảo giữ nguyên trình độ trong môn Ngữ văn và tiếng Anh, Toán có tiến bộ, được chín mươi lăm điểm, mặc dù không có cách nào so được với đám Thẩm Tinh Lê bọn họ nhưng xếp hạng đã tiến bộ hơn một trăm.
Khoảng thời gian cố gắng học tập đó, Di Bảo rất ít chú ý đến Tần Vi Vũ, đương nhiên cũng không chú ý đến tiểu thuyết sinh con và tổng tài bá đạo.
Đến nỗi bỗng có một ngày, hành vi phóng túng của Tần Vi Vũ chọc giận Liễu vân, cô ấy ở trên lớp công khai quát lớn Tần Vi Vũ: “Mau cắt mái tóc không theo xu hướng đó cho cô. Đừng ỷ vào việc mình học khoa học tự nhiên muốn là muốn làm gì là làm, cô cho em biết, thi đại học cũng phải xét môn Văn và tiếng Anh, em xem xem thành tích tiếng Anh của em có thể nhìn được sao?”
“Nhìn bạn cùng bàn của em đi, Hoàng Tịnh Di, thành tích tiếng Anh của người ta từ 60 điểm tiến bộ đến 105 điểm, sao người ta làm được, em cũng không biết học hỏi.”
“Cô để các em ngồi với nhau còn không phải là vì để các em có thể giúp đỡ nhau trong học tập à?”
Lúc này Di Bảo giật mình nhớ lại, Tần Vi Vũ có chút phẩm chất riêng của ác bá trường học.
Có chút mặc kệ đời, có chút ấm áp, còn có chút cảm giác xàm xí.
Thành tích tiếng Anh của mình xếp từ dưới lên mà còn có mặt mũi cho người khác chép, dùng sữa Vượng Tử dỗ bạn cùng bàn vui vẻ, thích ngủ, thích chơi bóng rổ lên Internet.
Bị cô giáo mắng cũng không quan tâm, vẫn không hề gì mà cười cười.
Hai người làm bạn cùng bàn tách ra một khoảng thời gian, sau kỳ thi giữa kỳ, Liễu Vân vẫn để hai bạn học học lệch nghiêm trọng ngồi chung với nhau.
Có thể học hỏi lẫn nhau, bổ túc cho nhau.
Buổi sáng thứ hai, Di Bảo đã quen lợi dụng mỗi một phút một giây nhớ lại, bỗng nhiên có chàng trai nhẹ nhàng khoan khoái lại thẳng tắp đi tới, giống như một cơn gió mà ngồi bên cạnh cô, quanh người mang theo mùi thơm nhàn nhạt của bột giặt.
Quay đầu nhìn, chàng trai lại là Tần Vi Vũ.
Anh đã cắt tóc ngắn, gần đến chân tóc nhưng so với kiểu kia thì có hình có dạng hơn một chút.
Khuôn mặt nhỏ gầy lộ ra, ngũ quan càng góc cạnh, nói thật cho tới nay Di Bảo đều cảm thấy dáng dấp Tần Vi Vũ đẹp mắt, nhưng hôm nay cô vẫn có một loại cảm giác mới mẻ.
Anh lộ ra một loạt răng trắng như tuyết chào hỏi: “Bạn cùng bàn cố gắng, chúng ta lại ngồi với nhau rồi.”
“Muốn chép bài tiếng Anh sao? Cái kiểu đứng thứ hai từ dưới lên trong cả lớp ấy?”
Di Bảo: “... Cậu đi chết đi!”
Tần Vi Vũ lấy ra một chai sữa nóng hổi đưa cho cô, thật ra là bữa sáng của anh: “Cho cậu, lễ gặp mặt.”
Di Bảo bị chọc cười, mở nắp ra uống ừng ực.
Nếu cô giáo đã nói để hai người hỗ trợ nhau thì Di Bảo cũng tuyệt đối không lãng phí gói dung lượng biết đi này, thường xuyên tóm lấy Tần Vi Vũ hỏi, có lúc anh sợ anh nằm trên bàn ngủ, Di Bảo cũng có thể đong đưa anh.
“Đề này làm sao?”
“Tớ không muốn đáp án cuối cùng. Ta cần quá trình giải đề.”
“Đừng đi đừng đi, một bài cuối cùng.”
Thật ra chàng trai Tần Vi Vũ này làm việc rất không kiên nhẫn, nếu như anh có thể ổn định tâm tình cố gắng làm bài tập, nghe nội dung bài giảng một tiếng thì anh sẽ không có thành tích như hiện tại.
Nhưng có thể nhìn ra được nhà của anh dạy dỗ rất tốt, ít nhất thì xưa nay anh sẽ không biểu hiện ra sự không kiên nhẫn với con gái. Di Bảo không biết anh đối với người khác như thế nào nhưng chí ít đối với cô, anh luôn mang theo dáng vẻ nửa đùa nửa thật.
Không quá đứng đắn nhưng lễ phép có thừa.
Mỗi lần Di Bảo quấn lấy anh hỏi bài thì anh đều sẽ ở lại.
Dần dà, da mặt cô cũng càng ngày càng dày, dù sao cũng là vì học tập mà…
Sau khi kết thúc cô còn thuận tiện hỏi một câu: “Cậu có muốn hỏi môn tiếng Anh và Ngữ văn không?
Tần Vi Vũ, chưa từng có.
Thành tích như mây bay.
Có lần, Tống Dương lôi kéo Tần Vi Vũ đi chơi bóng, bởi vì Di Bảo kéo mà có vẻ Tần Vi Vũ lằng nhà lằng nhằng, Tống Dương nói: “Anh Vũ, cậu đi ị đấy, chậm thế?”
Tần Vi Vũ nhìn đôi mắt to ngây thơ lại vô tội của Di Bảo, không biết có phải là động lòng trắc ẩn hay không mà anh nói với Tống Dương: “Mau mau cút, không đi. Tớ không tin tớ không dạy được cậu.”
Không biết vì sao, trong khí chất đẹp trai quê mùa lại có một loại cảm giác sỉ nhục trí thông minh của Di Bảo.
Đương nhiên, trí thông minh của Di Bảo cũng không cần sỉ nhục.
Đã là cuối thu, trên người anh còn mặc áo thun mỏng, phía dưới là chiếc quần chuyên để chơi bóng rổ.
Chàng trai cao lớn chân dài, hơi giống con rết, cánh tay và chân duỗi ra rất dài, hoàn toàn che phủ Di Bảo.
Có lẽ bởi vì lần kiểm tra tiếng Anh trước đó mà áy náy, cũng có thể là ghi nhớ lời dạy bảo của Liễu Vân mà dường như Tần Vi Vũ đã xem môn Toán của Di Bảo là một loại trách nhiệm của mình. Là kiểu cho dù bài tập của mình chưa được làm xong thì cũng không thể liên lụy bạn cùng bàn đáng thương chịu khổ.
Bạn xem cô ấy đã vì thi cử mà làm hết các loại hoạt động mê tín phong kiến như thắp nhang bái lạy tế bái các loại học thần.
Đồng thời phong cách giảng đề ban đầu của anh là: Thế này, thế này, còn thế này, hiểu rồi chứ.
Sau đó thì chậm rãi trở nên nghiêm túc, càng ngày càng kỹ càng.
Di Bảo có chút áy náy: “Tống Dương bọn họ ở phía sau mắng cậu rồi, cậu vẫn là đi chơi bóng đi, bài không biết thì tớ tự suy nghĩ một chút, hoặc là hỏi Thẩm Tinh Lê.”
Thẩm Tinh Lê đã bị chuyển đi chỗ khác.
Tần Vi Vũ nhìn cô một cái, xác nhận một lần nói: “Cho nên bài này cậu hiểu chưa?”
Di Bảo: “Hiểu đại khái một chút.”
Tần Vi Vũ: “Đó chính là không hiểu, không cần giải vờ. Tớ giảng cho cậu, làm người tốt đến cùng, tiễn Phật đến Tây Thiên.”
“Xin lỗi.”
“Không có gì, người ngốc hơn nữa tớ cũng từng dạy qua.”
“?”
“Ý tớ nói là, ngay cả học sinh tiểu học tớ cũng từng phụ đạo qua rồi.”
“...”
Buổi chiều hôm đó, trong phòng học ồn ào, bầu trời rất xanh.
Các bạn nữ tụm lại với nhau ăn đồ ăn vặt trò chuyện làm bài tập và hóng hớt, đám con trai thì tụ tập ở hành lang, nói một vài câu đùa người lớn và vận động.
Mọi thứ đều rất tốt đẹp.
Trong lòng Di Bảo nhỏ tuổi đối với chút chuyện của con trai con gái vẫn không rõ ràng. Bạn trai của cô vẫn luôn là Châu Kiệt Luân và Vương Lực Hoành, đổi qua đổi lại mà yêu thích.
Có chàng trai tên là Tần Vi Vũ, trông rất hung dữ nhưng thật ra rất dịu dàng.
Bị các anh em mắng là “Anh Vũ cậu đi ị mà chậm thế”.
Thì cũng giảng Toán cho cô.
Bạn biết không?
Lúc ban đầu, sự yêu thích của Di Bảo đối với Tần Vi Vũ giống như thích đối với Thẩm Tinh Lê.
Thật sự không liên quan đến tình cảm nam nữ.
Bởi vì chàng trai này quá tốt.
Anh giảng lần thứ hai, sắp xếp lại mạch suy nghĩ giảng đề, cuối cùng hỏi: “Lần này hiểu rồi chứ.” Còn không hiểu nữa thì anh thật sự nổ bể đầu mất.
“Hiểu rồi hiểu rồi.” Di Bảo vội vàng nói: “Tớ cũng không ngốc như vậy, chỉ là thầy giảng nhanh quá. Tớ chỉ cúi đầu viết bài thôi mà đã không hiểu được nữa.”
Tần Vi Vũ vứt bút xuống cười cười: “Đây còn không phải là ngốc?”
Di Bảo muốn nổi khùng tại chỗ nhưng vừa nghĩ tới anh đều tốn thời gian ở đây, ngay cả bóng rổ thân yêu cũng từ bỏ. Còn có mục tiêu của cô vẫn chưa đạt thành, đã đồng ý với Hoàng chủ nhiệm, thi cuối kỳ nhất định sẽ đứng top 300 trong khối.
Di Bảo cũng không tức giận mà lặng im: “Tớ làm bài tập đây, không để ý đến cậu nữa.”
Tần Vi Vũ cười hai tiếng, đưa tay cào cào quấy rối trên vở của cô, Di Bảo vừa muốn đánh anh thì thấy anh nhanh chóng thoát đi, ôm bóng rổ đi ra ngoài, vừa chạy vừa mắng Tống Dương bọn họ: “Mấy người các cậu chờ đi đầu thai sao? Chờ tớ một chút.”
Tống Dương: “Con mẹ nó cuối cùng cũng rặn xong cục phân rồi.”
“Ờ.”
Di Bảo nhìn về phía Tần Vi Vũ ở cuối hành lang, cuối cùng bóng dáng biến mất.
Hóa ra cậu ấy cũng sẽ nói tục.
Không hiểu sao, khóe miệng cô cong lên.
Con gái người ta lần đầu tiên được con trai kiên nhẫn đối đãi thì đều giống như nai con nhảy loạn, trong lòng Di Bảo thì lại ấm áp.
Giờ tự học buổi chiều cuối cùng Tần Vi Vũ cũng quay lại, uống một chai Coca lạnh, Di Bảo nhìn anh một cái, bà dì cô tới nên cô đau, nhìn thấy đồ lạnh là phản xạ có điều kiện mà khó chịu.
Thế là cô nhíu mày.
Tần Vi Vũ không biết ý của cô.
Thế là hỏi: “Cậu muốn uống sao?” Trong túi anh còn một chai, chuẩn bị dùng để nâng cao tinh thần trong giờ tự học.
Di Bảo: “Tớ không uống Coca.”
Tần Vi Vũ gật đầu, rơi vào sự trầm tư ngắn ngủi. Chẳng lẽ là muốn uống sữa sao?
Con gái uống sữa?
Hai tháng liên tục, anh đã cho Di Bảo rất nhiều sữa Vượng Tử. Nhưng sữa Vượng Tử còn rất đắt.
Tần Vi Vũ nghĩ đến một vấn đề thâm sâu hơn, nuôi con gái tốn tiền quá!
Sau này, anh không muốn có bạn gái đâu, ai thích yêu thì yêu đi.
Đừng hòng đến đào mỏ anh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT