Lỗ Dương là người N thị, trước mạt thế, trong nhà gã có mở một tiệm tạp hóa, từ nhỏ đến lớn gã đều được cha cưng chiều, tuy rằng trong nhà không tính là quá tốt nhưng ăn mặc thì Lỗ Dương chưa từng chịu khổ bao giờ, cho nên mới đem gã nuôi thành bộ dáng toàn là thịt mỡ.
Người cũng săp bốn mươi nhưng còn chưa cưới được vợ. Sau đó mạt thế tới, gã bị người cha biến thành tang thi cắn, nhưng là cha gã lớn tuổi, răng đều là răng giả nên chỉ cắn được một chút da bên ngoài. Lỗ Dương nhờ họa được phúc đạt được dị năng, lực lớn vô cùng, đối phó với một hai con tang thi giống như bổ dưa xắt rau, rất dễ dàng.
Gã vì vậy mà nhanh chóng bành trướng lên, thu nạp một đám đàn em, góp nhặt một đám vật tư, hơn nữa nhà gã lại là một tiệm tạp hóa, đồ vật chiếm cứ một khu, có thể coi như vua một phương.
Mạt thế đối với người bình thường mà nói thì như là địa ngục trần gian, nhưng đối với Lỗ Dương thì lại là bắt đầu cuộc sống mới. Hiện tại, gã muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, gã có dị năng nên sẽ không cần nhìn sắc mặt của người khác. Trước mạt thế gã không thể cưới được vợ, bây giờ gã lại có thể chọn lựa nữ nhân xinh đẹp.
Thế lực của Lỗ Dương phát triển ngày càng thuận lợi, gã cho rằng thời đại này chính là của gã! Chỉ tiếc là tiêu dao tự tại không được mấy ngày, ở địa bàn của gã xuất hiện tang thi tiến hóa, cắn chết không ít đàn em của gã, gã đành phải vội vội vàng vàng mang theo vài người trốn thoát.
Lỗ Dương từ radio mới biết được quốc gia thành lập căn cứ người sống sót, nhưng gã lại không muốn đi, gã còn muốn tiêu dao tự tại sống như trước.
Vào lúc này gã lại phát hiện bên kia Lâm Thành xuất hiện một căn cứ loại nhỏ, Lâm Thành là một huyện thành nhỏ, vốn dĩ là một địa phương không lớn, lấy nông nghiệp làm chính, dựa vào thời tiết mà thu hoạch mùa vụ, có thể nói lương thực ở Lâm Thành là rất phong phú.
Nghe nói lão đại bên trong căn cứ Lâm Thành là sau khi bùng nổ mạt thế, đoạt được vũ khí từ cảnh ngục, mang theo một đám anh em từ trong ngục giam Lâm Thành chạy ra, nhóm người kia may mắn, hơn phân nửa đều thức tỉnh dị năng, mấy ngày qua đều xử lý phần lớn tang thi, thu nạp người vào căn cứ Lâm Thành, bắt đầu xây dựng căn cứ.
Bởi vì lão đại ở căn cứ Lâm Thành là dị năng giả, hắn biết rõ năng lực của dị năng giả cho nên địa vị cùng đãi ngộ của dị năng giả ở căn cứ Lâm Thành phi thường tốt, điều này cũng hấp dẫn một ít dị năng giả gia nhập.
Lỗ Dương cũng cảm thấy nơi đó rất thích hợp với mình, chỉ là gã vốn dĩ là một dị năng giả hệ lực lượng bình thường, không thể so sánh với các dị năng giả có thể sử dụng nguyên tố ngũ hành, muốn đứng vững ở căn cứ Lâm Thành gã cần phải có át chủ bài mới được.
Vật tư ở Lâm Thành không làm gã động tâm tư, cho nên chỉ có thể ra ngoài tìm, người mà gã mang ra bên ngoài đều là những người đã được lựa chọn kỹ càng, canh giữ ở trên đường cao tốc chuyên môn lừa gạt những người muốn đi đến căn cứ người sống sót, những người lái xe như vậy khẳng định có vật tư. Ỷ vào bản thân có một khuôn mặt vô hại, cùng một "gia đình" nhiệt tình, lần nào gã cũng có thể đắc thủ.
Lần này gã cũng núp ở ven đường, chờ con mồi sa vào lưới, nhưng không nghĩ tới gặp được bọn Lý Minh, nhìn mấy chiếc xe quân đội cùng chiếc xe tải cỡ lớn kia, tức khắc gan của Lỗ Dương to dần. Bốn chiếc xe quân dụng, cỡ một trăm người quân nhân, vậy chính là có hơn một trăm khẩu súng! Còn có một chiếc xe tải cỡ lớn kia nữa, nói không chừng bên trong chứa rất nhiều vật tư!
Cả người Lỗ Dương hưng phấn cả lên, đây chính là một vụ mua bán lớn đó!
Chuyện hại người không phải là lần đầu tiên gã làm, vấn đề là có bao nhiêu người.
Nguyên bản gã cũng không muốn động thủ sớm như vậy, gã còn muốn điều tra xem mục đích của những người này là gì, lấy nó làm át chủ bài. Nhưng những người trên chiếc xe việt dã kia làm gã cảm thấy thập phần nguy hiểm. Sau khi biết được những người này muốn đi thành phố G chấp hành nhiệm vụ, gã rất tò mò nhiệm vụ đó là gì, gã cảm thấy gã sẽ có thu hoạch.
Đặc biệt là những người trên chiếc xe việt dã kia, gã còn để cho hai cô gái xinh đẹp đi lân la làm quen, chỉ tiếc là không có thu hoạch gì.
Gã chuẩn bị một thùng đồ uống, bên trong đã bỏ một chút thuốc đặc thù, chuyên dành cho những dị năng giả có giá trị vũ lực cao uống. Loại thuốc này là do người bên trong viện nghiên cứu của căn cứ Lâm Thành chế tạo ra, là một loại phấn hoa biến dị, thời điểm ăn vào sẽ không cảm nhận được gì, nhưng một khi ngửi được hương vị của phấn hóa sẽ khiến bên trong cơ thể hình thành một loại độc tố, lập tức khiến người tử vong.
Chỉ cần những người này uống những chai nước đó vào, gã muốn khi nào bọn họ chết, bọn họ sẽ phải chết. Hơn nữa hương khí của đóa hoa kia còn có tác dụng gây mê, cho dù có người không uống đồ uống mà gã chuẩn bị, nhưng sau khi ngửi được mùi hoa cũng sẽ bị hôn mê. Cho nên nếu gã muốn động thủ khi nào cũng sẽ có thể đảm bảo hết ưu thế cho bản thân.
Chỉ là sau khi người của gã đi nghe lén bọn Lý Minh nói chuyện, biết được thành phố G có tang thi tiến hóa, gã liền bị dọa sợ, bởi vậy gã quyết định động thủ sớm, gã không muốn đi thành phố G đối mặt với tang thi tiến hóa.
Chỉ là làm việc có hơi hấp tấp khiến gã có chút hốt hoảng. Bất quá có một câu nói, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, mặc dù có chút nguy hiểm nhưng một khi thành công liền có thể thu hoạch được một trăm vũ khí cùng rất nhiều vật tư!
Chờ đến thời điểm mọi người đều ngủ say, gã liền phun rất nhiều phấn hoa biến dị đã được chế thành nước hoa, hương thơm nhanh chóng tràn ra xung quanh. Gã nhẫn nại tính tình đợi một hồi lâu mới chậm rãi đứng dậy, trong tay nắm một thanh chủy thủ sắc bén đi tới chỗ những người đó.
Gã tận mắt nhìn thấy bọ Lý Minh uống hết chai nước, hiện tại chỉ sợ thi thể đã sớm lạnh, còn dư lại một vài người đang hôn mê, cũng không thể lưu lại, cần phải giết hết toàn bộ.
Còn có cái tiểu đội xe việt dã kia, những người đó khiến gã cảm thấy phi thường không tốt, cũng cần phải diệt trừ toàn bộ. Bất quá có hai nữ nhân xinh đẹp, thật ra có thể lưu lại, chờ cho hai cô gái đó tỉnh dậy, phát hiện xung quanh người người đều đã biến thành thi thể, nhất định sẽ sợ tới mức hoa dung thất sắc, đến lúc đó còn không phải gã nói gì thì là làm cái đó hay sao?
Lỗ Dương trong lòng nghĩ ý xấu, trên mặt cũng treo một nụ cười không có ý tốt gì, chậm rãi tới gần bọn Triển Vân.
Đang lúc gã giơ chủy thủ lên, chuẩn bị một đao giết chết Triển Vân thì đột nhiên trong phòng sáng lên, nguyên lai là Ngô Tĩnh đem rèm cửa che đậy ánh sáng kéo xuống.
Lỗ Dương chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó có một nam nhân gầy gầy không biết đã đi tới trước mặt gã lúc nào, duỗi tay đoạt lấy chủy thủ trong tay gã, một chân đá vào trên bụng gã, đem gã đá văng ra bốn năm mét.
Lỗ Dương không dám tin tưởng mở to hai mắt nhìn, gã chính là dị năng giả hệ lực lượng a! Làm sao có thể có người đủ khả năng cướp chủy thủ từ trong tay gã, còn đem gã đá xa như vậy...?
Lúc này gã đột nhiên chú ý tới Dư Đông Đông đang ngoan ngoãn ôm Tiểu Hắc đứng một bên. Lỗ Dương rất biết tìm nhược điểm của người khác, tiểu đội này mang theo đứa nhỏ, khẳng định đứa nhỏ này chính là bảo bối của cả đoàn, kết quả là gã mộ đường lăn long lóc bò dậy từ trên mặt đất, dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới chỗ của Dư Đông Đông, muốn đem đứa nhỏ này làm lá chắn.
Nhưng khi gã vừa vọt tới trước mặt Dư Đông Đông, còn chưa kịp duỗi tay đã cảm thấy trước ngực mình một trận đau nhức, gã không dám tin tưởng cúi đầu, liền nhìn thấy một cây đao cắm trước ngực mình. Mà người cầm cây đao lại là một thiếu niên thoạt nhìn mới 17 – 18 tuổi, bộ dáng vô hại. Nhìn vào tầm mắt của cậu, phảng phất như ánh mắt của ác quỷ mà nhìn gã.
Lỗ Dương há mồm phun ra một ngụm máu tươi, không cam lòng ngã xuống trên mặt đất.
Tô Duệ Triết rút ra cây đao nhỏ của chính mình, lại lau lên trên quần áo của bản thân, sau đó thả vào bên trong không gian.
Trịnh Gia Hoa xoay người, cùng những người khác trong đội ngũ tiến lên ngăn cản đám người đang định xuống tay với quân nhân.
Tuy rằng bọn Lý Minh được Triển Vân nhắc nhở về đồ uống, rằng là không cần phải uống, chỉ cần giả vờ một chút, nhưng mùi hoa kia xuất hiện quá bất ngờ, mặc dù bọn họ lập tức ngừng thở nhưng đầu óc vẫn choáng đến lợi hại. Hơn nữa, vì để an toàn nên Lỗ Dương còn chờ hơn năm phút, khiến cho hương hoa tan đi mới bắt đầu động thủ, dù có là một cao thủ lợi hại cũng không nhịn được tới lúc đó. Bên phía Triển Vân, nếu không có Trình Kiều kịp thời dùng dị năng hệ phong thổi tán mùi hoa, chỉ sợ Lỗ Dương sẽ thật sự đắc thủ.
Thấy Lỗ Dương ngã xuống, những người khác đều âm kêu một tiếng không tốt, lập tức động thủ phản kích. Người mà Lỗ Dương mang theo đương nhiên sẽ không phải là phế vật, tất cả bọn họ đều là dị năng giả, chẳng qua không phải là những dị năng giả có tính công kích mạnh mẽ.
Cô chị gái là thủy hệ dị năng giả, đáng tiếc cấp bậc còn thấp, lượng nước thả ra không khác mấy với vòi nước, muốn có tính công kích thì có chút khó khăn. Nhưng cô em gái lại không phải cây đèn cạn dầu, tóc cô ta có thể biến dài ra, công kích như một cây roi.
Còn ba nam thanh niên kia, một người biến dị tốc độ, một người có thể nhảy cao, một người có thể biến hình, có thể nói là có chút lực công kích, chẳng qua bọn chúng ở trước mặt đội ngũ Triển Vân thật sự không đủ xem. Dị năng trọng lực của Triển Vân vừa xuất ra, tất cả đều ngoan ngoãn nằm sấp xuống.
Nữ nhân trung niên thấy thế, biết đại sự không ổn, cái gì cũng không thèm lo nữa, ngay lập tức biến thành một con thằn lằn nhanh chóng bò về phía cánh cửa.
"Meo!" Tiểu Hắc kêu lên một tiếng, từ trong lòng ngực của Dư Đông Đông nhảy ra ngoài, nhào về phía con thằn lằn béo múp.
Cái đuôi của thằn lằn bị Tiểu Hắc gắt gao đè lại, thằn lằn phát ra tiếng hét thảm thiết, quyết đoán lựa chọn cắt đuôi chạy trốn. Tiểu Hắc nhìn bên dưới móng vuốt là một cái đuôi không ngừng vặn vẹo, một đôi mắt mèo chớp chớp, đại khái là còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thằn lằn bị chặt đứa đuôi đã vọt tới cửa, mắt thấy nó sắp đi ra bên ngoài, lại bị một đạo lưỡi đao gió phóng tới băm rớt đầu…
Sau đó thi thể thằn lằn chậm rãi biến thành một thi thể nữ trần truồng...…
Không cần phải nói, cái hình ảnh này thập phần cay đôi mắt những người có mặt ở đó.
Mọi người vô ngữ nhìn về phía Trình Kiều.
Trình Kiều vô tội chớp chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, “Ai nha...... Tôi thật không phải cố ý......”
Cô chính là đối với thao tác dị năng của mình còn chưa có đủ thuần thục! Độ chính xác của lưỡi dao gió còn chưa được tốt lắm! Cô đâu nào biết rằng lưỡi dao gió của mình lập tức chém rớt cái đầu của con thằn lằn kia đâu!
Cuối cùng vẫn là Trình Kiều đi tìm một miếng vải trùm kín thi thể của nữ nhân kia, lại nhờ Trịnh Gia Hòa giúp đỡ đem thi thể của nữ nhân và Lỗ Dương cùng ném ra ngoài, còn Tống Thành Thư phụ trách dọn dẹp vết máu trên mặt đất.