Tác phẩm mà Tú Nhi mất nửa năm mới thêu xong, từng là bảo vật trấn yểm của tiệm thêu của cô ta, đến tận thế cũng chỉ đổi được mười điểm tích phân.
Lúc đó tiền trao cháo múc, cũng không nói chuyện nhiều. Không ngờ lúc này nghe lại cái tên “Tú Nhi”, lại phát hiện ra cô ấy là mẹ của hai đứa trẻ?
“Hai đứa đợi bao lâu rồi? Sao không vào nhà?”
Anh trai lạnh đến mức run rẩy, cuộn mình trong áo choàng mãi mới hoàn hồn, nó lớn hơn một chút, trong mắt thoáng chút đề phòng: “Cô là ai? Tại sao tôi phải nói cho cô biết!”
Tay phải của cô em gái vẫn nắm chặt lấy góc áo của anh trai, ngay cả khi được San Hô quấn trong quần áo cũng không buông ra. Tay phải cô bé cử động, kéo anh trai xuống, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc: “Anh ơi, anh đừng hung dữ với chị, quần áo của chị ấm lắm.”
Anh trai liếc nhìn em gái, nhìn đôi mắt ngây thơ trong sáng của cô bé: “Em không được xin đồ của người khác, biết chưa?”
Trong mắt cô em gái như có nước mắt lấp lánh: “Nhưng mà... em đói quá.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT