Cá Mặn Mở Quán Rượu ở Mạt Thế

Chương 9


1 tháng

trướctiếp

Cô mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng, cúc vỏ sò ở cổ áo được cài ngay ngắn, tay áo được xắn lên hai vòng, để lộ nửa cánh tay. Eo buộc một chiếc váy dài màu đỏ hoa, chỉ lờ mờ nhìn thấy một đôi giày vải đen đế bằng dưới váy.

Rõ ràng là mặc rất tùy ý, không hở hang chút nào, nhưng lại khiến người ta rung động, xao xuyến.

San Hô cười khẽ: “Yến Vu Phi, cảm ơn cô, chú Khả và An Nghị đã giúp đỡ trong những ngày qua. Mọi người cứ đến quán rượu, mọi thứ đều miễn phí.”

Dọn dẹp sân, sửa sang nhà cửa, mở rộng quán rượu, sắm đủ bàn ghế... Nếu không có sự giúp đỡ của tổ Dung Hợp, San Hô thực sự hơi đau đầu. Dù sao thì cô cũng chỉ giỏi ba việc: đánh nhau, pha chế rượu và nấu ăn.

Yến Vu Phi vội xua tay: “Đừng miễn phí, đừng miễn phí. Giúp đỡ là chuyện nên làm.”

Ở căn cứ, để xây dựng những ngôi nhà thấp tầng như thế này, thường thì người ta sẽ nhờ đến những dị năng giả hệ thổ, hệ mộc. Xét cho cùng, kiến trúc phương đông cổ đại là sự kết hợp giữa thổ và mộc. Đào rãnh, làm móng, xây tường gạch, làm khung nhà, cột nhà, thì cùng thương lượng, xây một quán rượu nhỏ ở cuối ngõ, chỉ mất mười ngày, năm viên tinh hạch.

Yến Vu Phi quay lại nhìn Kha Cương, An Nghị đang ngồi ở góc, giơ cốc lên. Ba người nhìn nhau cười, uống cạn ly rượu màu sắc khác nhau trong tay.

Bỗng thấy một người đàn ông bước vào cửa, Yến Vu Phi khinh thường khạc một tiếng, mắng: “Con gián này, sao lại đến đây?”

Vương Cường mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay in hoa, một chiếc quần trắng mỏng, một đôi dép xỏ ngón, bước vào quán rượu, có chút thất vọng——quán rượu này được thổi phồng lên như thế, kết quả lại chẳng giống với mấy hộp đêm, quán bar mà hắn thường đến trước đây.

Hắn nhếch mép, ưỡn ngực, bước chân chữ bát cứ thế mà bước ra dáng ngôi sao.

Yến Vu Phi rất ghét Vương Cường. Hắn là dị năng giả hệ hỏa cấp thấp của căn cứ, là đội trưởng đội bảo vệ. Ngày thường thích nhất là trêu ghẹo phụ nữ, không chỉ ăn nói bậy bạ mà còn thường xuyên bày trò đùa ác, đốt tóc, đốt quần áo, hành vi rất tệ. Mọi người đặt cho anh ta biệt danh là “Vua gián.”

Nhưng anh rể của Vương Cường lại là một trong năm cường giả của căn cứ, Chu Võ. Chu Võ là dị năng giả hệ kim cấp cao, xuất thân là lính đặc chủng, năng lực rất mạnh. Vì nể mặt Chu Võ, nên đối với sở thích trêu ghẹo phụ nữ của Vương Cường, mọi người cũng chỉ có hai chữ——tránh, nhịn.

Vương Cường nhìn thấy San Hô đang cúi đầu pha chế rượu sau quầy, đôi mắt tam giác nhỏ lộ ra ánh sáng kinh ngạc. Hắn bước nhanh vài bước, chạy đến trước quầy, miệng kêu: “Ôi chao, chẳng trách quán rượu làm ăn tốt, hóa ra bà chủ có thân hình quyến rũ như vậy. Làn da này, thật là mịn màng...”

San Hô từ từ ngẩng mặt lên, khi đôi mắt lạnh như băng đó lướt qua, tim Vương Cường đập như trống, miệng há hốc, trong lòng gào thét: “Thật đẹp——mỹ nhân, cho dù có chết, tao cũng phải lên giường với mỹ nhân này!”

Vương Cường nhìn chằm chằm vào San Hô, đôi mắt như muốn thò tay ra, lột sạch quần áo của cô. Khóe miệng dường như chảy ra một dòng nước bọt trong suốt, Vương Cường hoàn hồn, vội vàng lau miệng. Cả người như không xương, dựa vào quầy, bãi ra vẻ lưu manh, nhướng mày liếc mắt, huýt sáo một tiếng.

Nhìn thấy vẻ mặt háo sắc của hắn, San Hô có chút ngứa tay.

Yến Vu Phi nghiêng người, quay mặt nhìn Vương Cường, nhíu mày: “Vương Cường, sao anh lại đến đây?”

Vương Cường liếc cô ấy một cái, hít mũi, giọng điệu mỉa mai: “Ồ ~ hôm nay tiểu thư Yến lại trang điểm rồi à? Chậc chậc chậc, còn xịt cả nước hoa nữa... Sao cô có thể đến, mà tôi lại không thể đến? Nói thật nhé, trong mắt tôi, mặc dù hôm nay cô miễn cưỡng có chút nhan sắc, nhưng mà—”

Hắn nhìn San Hô với vẻ háo sắc, đôi mắt như muốn dán chặt vào người cô: “So với bà chủ, thì vẫn kém xa.”

Yến Vu Phi thực sự bị hắn chọc tức chết! Tức giận liếc hắn một cái, nói: “San Hô là em gái tôi, cũng là dị năng giả hệ không gian của tổ Dung Hợp chúng tôi, anh nói năng cho cẩn thận vào.”

Vương Cường nghe vậy, còn là dị năng giả ư? Sắc mặt hắn hơi thay đổi, trong nháy mắt lại trở về vẻ mặt cười hề hề: “Tôn trọng, tôi chắc chắn sẽ tôn trọng. Em gái San Hô, anh trai đến ủng hộ em, thế nào? Có ý không?”

Hắn lấy ra một viên tinh hạch màu trắng từ trong túi, hào phóng đặt lên bàn: “Một ly rượu, còn lại coi như tiền boa.”

San Hô lấy ra một chiếc ly thủy tinh chân cao từ tủ treo phía sau, đặt lên quầy, phát ra tiếng “ting.” Hai tat San Hô như bay, dưới ánh đèn vàng mờ chỉ thấy như cánh bướm bay lượn, động tác rất đẹp. Vương Cường không tự chủ được bị đôi tay trắng ngần như ngọc của cô thu hút, im lặng lại.

Một ly rượu màu xanh nhạt bốc hơi trắng, tỏa ra hương hoa lan nhàn nhạt, San Hô gõ ngón tay lên bàn, nói: “Chi lan ngọc thụ, mời.”

Vương Cường đưa tay ra, cầm ly rượu, đưa lên môi, trêu chọc: “Rượu của San Hô... Tôi chắc chắn phải uống. Chỉ không biết, người của San Hô, tôi có thể thân mật một chút không?”

Hắn ngửa đầu uống cạn, cảm thấy răng má thơm tho, bụng ấm áp.

Hắn lia mắt tới, bỗng nhìn thấy San Hô, cả người như rơi vào đôi mắt đó, cơ thể hơi cúi về phía trước, cố gắng lại gần hơn một chút, một tay phải rất không an phận, như muốn vượt qua quầy, sờ lên mặt San Hô: “San Hô, tôi cưới em, được không?”

Yến Vu Phi nhảy dựng lên: “Không được!”

Vương Cường trừng mắt nhìn cô ấy, quát: “Cô ầm ĩ cái gì? Tôi hỏi em gái cô, không phải hỏi cô.”

Thời mạt thế, chế độ hôn nhân đã bị phá hủy, cưới xin là cái gì? Hai người có tình cảm thì ở với nhau. Không hợp thì chia tay. Người này cứ mở miệng ra là nói cưới, thực ra chẳng có chút thành ý nào.

Yến Vu Phi có chút lo lắng, nhìn San Hô, liên tục lắc đầu. Cô sợ San Hô còn trẻ không hiểu chuyện, bị Vương Cường vô liêm sỉ này lừa.

San Hô không lên tiếng.

Vương Cường hoàn toàn không biết nguy hiểm đang đến gần. Lúc này, trong mắt hắn chỉ có San Hô phong tình vạn chủng.

Tay phải của Vương Cường đưa ra nửa ngày, cũng không sờ được một góc áo nào của San Hô. Hắn nghiến răng, không quan tâm đến quy tắc dị năng giả, lòng bàn tay bùng lên ngọn lửa, vung tay một cái, mặt quầy bằng gỗ ngay lập tức bị thiêu thành một dấu tay đen xì.

Hắn nhìn cô bằng ánh mắt đe dọa: “Người đẹp, hãy cân nhắc lời đề nghị vừa nãy của tôi. Kết hôn với tôi đi! Mở cửa hàng ở căn cứ này, nếu không tìm được chỗ dựa lớn, e rằng hơi khó khăn đấy~”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp