Đường Dữ Diêm giơ tay lên, nhẹ nhàng ấn xuống, một lực rất lớn đè lên vai Ngụy Viêm. Hắn bất giác ngồi trở lại ghế, không thể nhúc nhích thêm nửa phần. Đường Dữ Diêm như vậy khiến Ngụy Viêm có chút sợ hãi, hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trong mắt Đường Dữ Diêm lóe lên một tia sáng dịu dàng: “Bí mật này là San Hô phát hiện ra, có nói cho các anh nghe hay không, do cô ấy quyết định. Chúng ta kiểm kê vật tư của căn cứ trước xem còn có thể duy trì được bao lâu.”
Tề Mưu đón lấy ánh mắt của Đường Dữ Diêm, cảm thấy có áp lực: “À... Chúng tôi đã kéo xe và vật tư về, để trong kho quân nhu cũ. Cụ thể còn bao nhiêu gạo, mì, dầu, quần áo, tôi không rõ lắm. Hình như nghe Vương Kỳ Quân nhắc một lần, vật tư của căn cứ không đủ, chỉ có thể duy trì ba ngày.”
Đường Dữ Diêm cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường: “Văn Thanh Hòa điên cuồng dẫn thủy triều thây ma tới, mục đích của ông ta là hủy diệt toàn bộ căn cứ, sao có thể để lại vật tư?”
“Vậy phải làm sao?” Mấy người đồng thanh hỏi.
Đường Dữ Diêm cúi đầu, nghĩ đến không gian của mình. Có nên tiết lộ bí mật về không gian hay không, anh vẫn chưa nghĩ kỹ. Rốt cuộc, đây là chỗ dựa lớn nhất của anh trong thời mạt thế. Cây Toa La trong không gian đang rung lá, dường như đang nói nhỏ.
“Đây là bảo bối mà tổ tiên để lại, bây giờ hơn sáu mươi mẫu đất, tôi và San Hô hai người cũng không ăn hết được, không bằng chia sẻ cho mọi người.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT