San Hô lắc đầu.
Nói thật, San Hô ôm mộng cá ướp muối, không để tâm nhiều đến người hay việc xung quanh. Nếu không phải vì Hải Tinh, nếu không phải vì kế hoạch Pompeii, có lẽ cô vẫn sẽ luôn sống tùy hứng, không màng thế sự.
“Dị năng giả cấp cao khoảng hai trăm người, là bảo bối của căn cứ, hưởng thụ điều kiện sống tốt nhất của căn cứ——biệt thự nhỏ ở khu A, đều là chuẩn bị cho họ. Họ không cần gia nhập bất kỳ tổ nhiệm vụ nào, ăn mặc ở đi lại đều do căn cứ phụ trách.”
“Dị năng giả cấp trung, cấp thấp, là đại đa số trong hơn hai nghìn dị năng giả của căn cứ, cũng là đại đa số bị áp bức. Điều kiện sống tệ hại, bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ, đồ ăn, thức uống, quần áo, đồ dùng, đều phải liều mạng kiếm điểm tích lũy mới có thể mua được.”
San Hô đột nhiên nhớ đến một người phụ nữ cô gặp trên đường vào tháng trước. Chồng cô ta đi làm nhiệm vụ mãi không về, sống chết không rõ, người phụ nữ và đứa con ngay cả nước cũng không có để uống. Để mua hai điểm tích lũy đổi nước, cô ta cầm một chiếc váy kẻ ô xám trắng ra bán, hỏi rất nhiều người qua đường, nhưng không ai để ý.
Nghĩ đến đây, San Hô thở dài.
Tề Mưu nói đến đây, có chút kích động, cảm thấy cổ họng hơi khô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT