Nhưng mà, hôm nay mọi người vui vẻ ngồi cùng nhau, chuyện cũ không nhắc đến, vậy mà lại tổ chức tiệc ăn mừng cho anh?
Thật là trớ trêu!
Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm này, quản gia và người hầu dọn dẹp bàn sạch sẽ, bưng lên bốn tách trà xanh.
Văn Thanh Hòa nhìn thiếu niên trước mặt, dưới hơi nóng bốc lên từ thức ăn, trên mặt Dữ Diêm ửng hồng. Đôi mắt phượng, mí mắt nhuốm chút màu son, làm cho đôi mắt sáng lạ thường. Một thiếu niên xuất sắc như vậy, cũng chẳng trách Văn Trạch Chân nhớ mãi không quên.
Trước đây, Đường Dữ Diêm chỉ là một người bình thường không có sức lực, không xứng với con gái ông ta. Bây giờ anh đã có năng lực, nếu ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì giữ lại mạng sống của anh, nếu không nghe lời...
Trong mắt Văn Thanh Hòa dần dần lộ ra một luồng khí lạnh: “Vậy thì, đừng trách ta nhẫn tâm.”
Uống vài ngụm trà, Văn Thanh Hòa nhìn con gái, giọng nói rất ôn hòa: “Trạch Chân, tối trời lạnh rồi, con đi thay một bộ quần áo ấm hơn đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play