San Hô nghe xong, thấy hắn thật hào phóng. Cung cấp thức ăn vô hạn và nước, còn có người hầu phục vụ?
“Không có yêu cầu gì sao?”
Văn Trạch Thiên nghe cô hỏi, mắt sáng lên: “Ồ, có tiến triển rồi.” Hắn tiến lại gần hơn: “Mỗi tháng một lần, cùng quân đội dọn dẹp thây ma, thu thập vật tư.”
San Hô nghe xong, hiểu ra. Dị năng giả cấp cao phải đảm nhận nhiệm vụ khó khăn hơn. Cô lắc đầu: “Tôi là người lười, không đảm đương nổi trọng trách.”
Văn Trạch Thiên không ngờ cô sẽ từ chối, hắn có chút sốt ruột, hỏi: “Có phải cô có gì không hài lòng không? Cô có lười thì mỗi tháng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của căn cứ, có gì khác biệt đâu?”
“Hơn nữa, một mình cô không nơi nương tựa, mở quán rượu cũng cần có người ủng hộ chứ? Gia nhập chúng tôi, ở khu A, có người hầu phục vụ, không cần lo lắng chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, cơm bưng nước rót, không tốt sao?”
Một giọng nói từ bên cạnh vang lên: “Này~ Anh là cái đồ dai như đỉa, lại đến cướp người với chúng tôi à?” Ngụy Viêm nhận ra không ổn, vội chạy đến. Hắn vì San Hô mới tham gia nhóm Dung Hợp, không thể để San Hô bị người khác cướp mất.
Văn Trạch Thiên không thèm để ý đến Ngụy Viêm. Hắn lấy một cái hộp gỗ từ tay một người phụ nữ, đặt lên quầy. Vẻ mặt có chút đắc ý: “Cô mở ra xem đi? Nếu cô gia nhập với chúng tôi, những thứ này đều là của cô.”
San Hô còn chưa kịp đưa tay ra, Ngụy Viêm đã động thủ trước. Hắn thô lỗ vén nắp gỗ bên trên, mắt lập tức bị ánh sáng của châu báu làm cho hoa lên.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT