Dị năng hệ kim, quả nhiên là hệ chiến đấu sao? Sự thay đổi của Đường Dữ Diêm quá lớn, Văn Trạch Chân có chút không quen.
Văn Trạch Chân nhìn những đoạn roi vương vãi khắp mặt đất, từng đoạn từng đoạn, vết cắt gọn gàng, trong lòng sợ hãi, nhưng lời nói ra lại không hề yếu đuối: “Đường Dữ Diêm, anh đối xử với tôi như vậy, không sợ trời đánh sao?”
Trời đánh? Văn Trạch Chân thế mà còn có mặt mũi nói ra lời như vậy?
Trên khuôn mặt hơi tái nhợt của Đường Dữ Diêm, lộ ra một vẻ khó tin. Anh đưa tay trái ra, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay phải, kìm nén sự thôi thúc khát máu trong lòng, khóe môi hơi nhếch lên, nói một chữ: “Hừ.”
Đôi mắt anh đầy vẻ chế giễu, có một luồng khí sắc bén, khiến người ta phải rùng mình. Đường Dữ Diêm như vậy, khiến Văn Trạch Chân không dám nói gì thêm. Cô ta đảo mắt, dậm chân, buông một câu: “Tôi đi mách anh tôi, bảo anh ấy tìm anh đền roi.”
Đường Dữ Diêm nheo mắt phượng, liếc Văn Trạch Chân một cái, quay người bước vào nhà. Chỉ một cái liếc mắt đó, đã khiến chân Văn Trạch Chân mềm nhũn.
Trịnh Vinh nhìn Đường Dữ Diêm bằng ánh mắt khác hẳn. Trước đây ở Văn gia, Đường Dữ Diêm vẫn luôn là một người vô hình, đáng thương. Bị đánh không đánh trả, bị mắng không cãi lại, còn không bao giờ mách lẻo.
Những người hầu trong Văn gia đều cho rằng, ngoài cái mặt đẹp ra, thì cái đồ vô dụng này chẳng có gì, phí hoài khuôn mặt đó. Không ngờ anh có dị năng, mà sức mạnh bùng nổ lại kinh người như vậy.
Nghĩ đến mũi nhọn màu trắng đột nhiên xuất hiện đó, Trịnh Vinh thầm nghĩ: “Ừm, phải nhanh chóng báo cáo với ngài Văn thôi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT