Đường Lương Kính từ nhỏ đã thông minh, chuyên tâm học hành.
Mười sáu tuổi thi đỗ vào Học viện Y Kinh thị, học một mạch từ cử nhân, thạc sĩ đến tiến sĩ, cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi. Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, ông chọn ở lại trường làm giảng viên, trong thời gian đó đã làm học giả trao đổi tại Học viện Y tế công cộng thuộc Đại học Phổ Kim của nước M trong hai năm, tại đây ông đã gặp được người yêu của đời mình: Nghiêm Linh Lan.
Đường Lương Kính nhớ rất rõ, đó là một buổi chiều mùa hè. Mùa hè ở bờ biển phía Nam nước M không quá nóng, gió biển thổi sau lưng có chút dính dính. Ông xa quê hương, không biết tại sao đột nhiên lại có chút buồn phiền.
Có lẽ là tiếng ve kêu “ve ve” khiến ông nhớ đến vùng quê thời thơ ấu, ông và những người bạn nhỏ chơi trò dùng tơ nhện bắt ve dưới gốc cây du. Có lẽ là mùi hoa thạch nam nồng nặc, không ngừng nhắc nhở ông rằng đây không phải là quê hương. Phải biết rằng, mùa hè ở thị trấn Ninh Viễn hít một hơi là ngửi thấy hương sen thoang thoảng từ ao hồ.
Đường Lương Kính vốn chỉ biết đọc sách thánh hiền đột nhiên không muốn đọc sách nữa. Ông vứt cây bút trong tay, ném tờ giấy nháp đầy công thức phân tử sang một bên, cầm mũ rồi chạy ra khỏi ký túc xá. Nếu không ra ngoài nhìn ngắm, nghe tiếng người, Đường Lương Kính thực sự sợ mình sẽ quên mất thế giới phàm tục này.
Đi xe đạp đến bờ biển, dọc theo bờ biển có một con đường gỗ, sàn gỗ màu sẫm, lan can màu trắng tinh, in bóng bầu trời mây trắng, mặt nước lăn tăn, khung cảnh rất đẹp.
Nhưng khung cảnh đẹp đến mấy cũng không đẹp bằng cô gái áo xanh cười nhẹ, tóc ngắn bay bay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play