Lại là một tin tức chấn động! Long Diệu Hoa nhanh chóng nắm bắt thông tin này, chụm hai tay lại làm thành loa, hướng về Hải Tinh, San Hô đang đứng trên tường thành mà gọi: “San Hô đại nhân, Hải Tinh ở căn cứ Bảo Hoa mấy năm, rất chăm sóc Ngân Bảo. Hai đứa chúng nó thành thân, tôi là cha mà không được tham gia sao? Xin mở cửa cho chúng tôi vào.”
Đường Dữ Diêm và San Hô nhìn nhau, trong lòng thầm mắng một câu: “Con cáo già.” Thật sự hơi khó xử, không cho Long Diệu Hoa vào thì có vẻ không hợp tình hợp lý, nhưng nếu để ông ta vào thì lại sợ rước sói vào nhà.
Đường Dữ Diêm lớn tiếng hỏi: “Hải Tinh và San Hô gặp lại nhau, nhờ Ngân Bảo bảo vệ nên không bị ông giết, chúng tôi đều nhớ ơn này.”
Tôi khinh! Long Diệu Hoa nghe xong tức đến nỗi bốc khói. Đây là ơn nghĩa sao? Đây rõ ràng là đang mắng người mà!
Ông ta ho một tiếng, che giấu sự xấu hổ trên mặt, cười ha ha: “Đường đại nhân khách sáo rồi, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm. Hải Tinh bị mưa lạ tạt, đã thây ma hóa hoàn toàn, lúc đó tôi cũng là vì an toàn của căn cứ. Nhưng Ngân Bảo trọng tình nghĩa, đưa Hải Tinh đi tìm cách chữa trị, tôi cũng ủng hộ và đồng ý mà.”
Hải Tinh nhìn San Hô, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ: “Ông cha vợ này hơi khó chơi, chủ yếu là mặt dày quá.”
San Hô lười đôi co với con cáo già này, cô lạnh lùng nói: “Đừng nói mấy lời này, Hải Tinh suýt chết trong tay ông, nhưng Ngân Bảo đã cứu em ấy, hai bên xóa nợ, chúng ta không còn liên quan gì nữa. Ông muốn vào căn cứ ư? Được thôi, một mình ông vào. Còn chúng tôi không tiếp đãi nổi đội ngũ hơn hai nghìn người này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play