Cô đập hai thứ này vào ngực Hải Tinh, cô đắc ý nói: “Nhìn này! Ban đầu chị rất vui mừng muốn khoe khoang với em, kết quả là lão Lưu lừa chị nói rằng em đã chết, lúc đó chị đau lòng đến mức không muốn sống nữa. Bây giờ thì tốt rồi, em vẫn còn sống, hai thứ này vẫn phải lấy ra cho em xem.”
Hải Tinh quả nhiên là người hiểu San Hô nhất, hắn cầm tấm thẻ và huy chương, vừa xem vừa khen: “San Hô, chị thật lợi hại. Mới bốn năm đã lấy được huy chương chiến binh siêu cấp, đạt được tư cách cư trú tại thành phố trung tâm. Chị nói được làm được, đúng là... quả nhiên không hổ danh là chị của em.”
Khóe miệng San Hô sắp kéo đến tận mang tai rồi, vui quá có đúng không?
Đường Dữ Diêm mặc dù không hiểu hai chị em này đang nói gì, nhưng không ngăn cản được anh cảm nhận được niềm vui của San Hô. Anh đang định nói thì đột nhiên cảm thấy không gian có sự thay đổi, anh nheo mắt nhìn kỹ, ôi chao~ cây Toa La hóa hình rồi.
Trong không gian đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ mặc áo xanh, trông như ba bốn tuổi, khuôn mặt trắng trẻo hồng hào rất đáng yêu. Nó chạy loanh quanh trong không gian, giọng nói ngọng nghịu gọi: “Đường Dữ Diêm... Đường Dữ Diêm.”
Đường Dữ Diêm vỗ vai San Hô: “Cây Toa La có việc tìm tôi, tôi đi một lát rồi về.” Nói xong, anh biến mất tại chỗ.
Hải Tinh trợn tròn mắt, chỉ vào nơi anh biến mất hỏi San Hô: “Anh ấy, đây là bản lĩnh gì vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT