Quý Minh Lễ gật đầu, nhìn Đường Dữ Diêm bằng ánh mắt rất chân thành: “Anh có lòng tốt, cũng rất vô tư. Nhưng cá nhân tôi cho rằng, tốt nhất là đừng để lộ bí mật của anh quá nhiều, cũng đừng để căn cứ quá phụ thuộc vào năng lực của anh. Muốn cho căn cứ vận hành lành mạnh, thì phải xây dựng trên nền tảng khoa học.”
Đường Dữ Diêm và San Hô nhìn nhau, gật đầu.
Quý Minh Lễ đưa ra một đề nghị: “Có thể để phòng thí nghiệm phân tích thành phần linh tuyền không? Nếu có thể chế tạo ra thứ tương tự, cho dù hiệu quả chỉ bằng một phần mười, thì cũng rất tuyệt vời, coi như đã là thuốc tiên rồi. Sau khi đưa vào sản xuất hàng loạt, thì bệnh viện căn cứ của chúng ta sẽ không có vấn đề gì nữa.”
Vì vậy, Đường Dữ Diêm đã tìm đến Tiền Cát Hoa, người học trò từng được giáo sư Đường Lương Kính đánh giá cao, sau khi được cứu khỏi phòng thí nghiệm của Noah thì đã nghỉ ngơi mười mấy ngày, cũng nên ra ngoài làm việc rồi.
Tiền Cát Hoa mới ba mươi sáu tuổi, nhưng sau khi bị hành hạ, tóc mai đã sớm bạc trắng, khuôn mặt có vẻ hơi già nua. Chân phải của hắn bị gãy xương ống quyển, nhất thời khó có thể hồi phục hoàn toàn, đi lại hơi khập khiễng.
Nhưng tinh thần hắn trông không tệ, vừa bước vào quán rượu đã cười ha ha nói: “Tiểu Đường, hôm qua cậu còn đến thăm tôi, sao hôm nay lại gọi riêng tôi đến đây?”
Đường Dữ Diêm và người sư huynh này vốn có mối quan hệ tốt, anh đứng dậy nắm tay Tiền Cát Hoa, mỉm cười: “Hôm qua tìm anh là có chuyện riêng. Hôm nay gọi anh đến là chuyện công.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT