Trong căn phòng cho thuê, Tô Vãn Vãn lấy kéo cắt mở chiếc thùng giấy cuối cùng, mở nắp ra, bên trong là một con búp bê thạch cao trắng tinh nằm yên trên đống quần áo.
Con búp bê thạch cao này từ đâu ra vậy?
Con búp bê khá nặng, tóc dài đến thắt lưng, mặc một chiếc váy liền thân đang thịnh hành năm nay. Đôi mắt to trống rỗng, nhìn chằm chằm vào Tô Vãn Vãn, không nhúc nhích chút nào.
Tô Vãn Vãn tiện tay chụp một bức ảnh của con búp bê thạch cao rồi gửi cho cô bạn thân Trần Uyển Đình, nhắn tin: “Cậu mua con búp bê thạch cao này ở đâu vậy, trông khá giống tớ đấy, có phải cậu đặc biệt nhờ người làm không! Bút màu đâu, không có cọ và màu thì tớ tô sao?”
Lại gửi thêm một sticker, đợi một lúc mà Trần Uyển Đình vẫn chưa trả lời, Tô Vãn Vãn bèn đặt con búp bê thạch cao lên bàn rồi quay lại dọn dẹp quần áo.
Tô Vãn Vãn vừa tốt nghiệp đại học năm nay, chuẩn bị tìm việc ở thành phố Giang Dương, mấy ngày nay cô đang nộp đơn khắp nơi. Cô vừa mới chuyển vào căn phòng cho thuê. Cô bạn thân kiêm bạn cùng phòng Trần Uyển Đình đã giúp cô sắp xếp đồ đạc trong ký túc xá rồi gửi thẳng đến phòng cho thuê này.
Trong phòng ngủ, Tô Vãn Vãn gấp quần áo gọn gàng đặt vào tủ, sau khi dọn dẹp xong xuôi thì nhìn vào điện thoại, vẫn chưa thấy Trần Uyển Đình trả lời tin nhắn, có lẽ cô ấy đang bận. Cô ngẩng đầu nhìn con búp bê thạch cao, không nhịn được cười.
“Con búp bê này thật sự rất giống mình, từ bao giờ Trần Uyển Đình cũng nhờ người làm quà đặc biệt thế này?”
Dọn dẹp lâu như vậy, Tô Vãn Vãn quyết định pha một ly cà phê để tự thưởng cho bản thân. Nhìn cà phê từ từ tan vào nước, cô nghi hoặc quay đầu nhìn con búp bê một lần nữa, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Khi cô cầm ly cà phê bước đến bàn để ngắm nhìn con búp bê thạch cao, cơ thể cô đột nhiên cứng đờ, rồi cô chậm rãi lùi vài bước về phía sau, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng hơn.
Con búp bê thạch cao luôn quay mặt về phía cô, bất kể cô di chuyển thế nào, đôi mắt trống rỗng như sinh vật sống của nó luôn nhìn chằm chằm vào mọi động thái của cô.
Nghĩ đến lúc nãy khi cô dọn dẹp quần áo, con búp bê đã nhìn chằm chằm vào cô, cảm giác sợ hãi dâng lên, cái cảm giác bị ai đó theo dõi khiến Tô Vãn Vãn sởn hết gai ốc.
Không thể nào, chẳng lẽ lại gặp quỷ giữa ban ngày ban mặt sao?
Con búp bê dường như nhìn thấu nỗi sợ trong lòng cô, đôi mắt nó xoay một vòng, cơ thể xoay về phía Tô Vãn Vãn, đối diện với cô. Miệng búp bê thạch cao từ từ nở một nụ cười quái dị, như thể có ai đó dùng dao cố ý cắt nát miệng nó, trông vừa dữ tợn vừa thê thảm.
"Rắc!" một tiếng, cổ búp bê đột nhiên gãy, chỉ còn một mảnh thạch cao nhỏ nối liền thân và đầu, bên trong cơ thể tối đen nhìn không rõ, đầu búp bê thạch cao treo nghiêng một bên vai, miệng nứt toạc đến tận tai, đôi mắt xoay tròn, nhìn chằm chằm vào Tô Vãn Vãn với vẻ thèm thuồng.
Tô Vãn Vãn cảm thấy đầu óc trống rỗng, chỉ thấy sau lưng lạnh toát, lòng bàn tay cũng trở nên lạnh ngắt, cô siết chặt tay cầm ly cà phê, không dám nhúc nhích.
"Rít rít rít..." Con búp bê thạch cao phát ra tiếng cười chói tai, âm thanh đó giống như có ai cố ý dùng phấn viết lên bảng đen để tạo ra tiếng kêu sắc nhọn vậy.
“Chát.”
Tô Vãn Vãn giơ tay đập ly xuống, chiếc ly thủy tinh vừa hay đập vào con búp bê thạch cao. Nó ngã xuống đất, mảnh ly vỡ và cà phê chưa uống hết văng tung tóe khắp nơi, cà phê bốc hơi liên tục trên đầu búp bê.
Con búp bê thạch cao khó khăn quay đầu lại, giữ đầu đối diện với Tô Vãn Vãn, cà phê chảy xuống má nó rồi tràn ra sàn nhà. Nụ cười của nó càng thêm rạng rỡ, đôi mắt như muốn lao ra dính chặt lên người Tô Vãn Vãn.
Tô Vãn Vãn bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm cảnh tượng này rồi quay vào bếp lấy một con dao, bước đến chỗ con búp bê.
"Á!" Con búp bê thạch cao phát ra tiếng kêu chói tai đầy hoảng sợ, Tô Vãn Vãn chịu đựng tiếng ồn chói tai, giơ cao con dao trong tay, chém xuống, con búp bê thạch cao vỡ tan tành.
Con búp bê thạch cao vỡ thành từng mảnh, Tô Vãn Vãn mới thở phào nhẹ nhõm. Cái quái gì thế này, chưa học được cách hù dọa người khác à!
Đặt dao trở lại bếp, Tô Vãn Vãn lấy chổi định dọn sạch mớ hỗn độn này nhưng khi quay lại, cô phát hiện con búp bê thạch cao vốn đã bị vỡ nay lại nằm nguyên vẹn trên sàn.
Con búp bê lăn lộn vài vòng trên sàn, rời khỏi mảnh vỡ của ly thủy tinh, lại nở một nụ cười quái dị. Nó cười khúc khích, lăn về phía Tô Vãn Vãn.
"Bộp" một tiếng nữa, con búp bê thạch cao bị cây chổi đè xuống sàn, Tô Vãn Vãn lạnh lùng nói: “Mày là thứ gì? Tao không nhớ mình có gây thù chuốc oán với ai, chẳng lẽ mày tìm nhầm người rồi?”
Con búp bê thạch cao hoàn toàn không để ý đến Tô Vãn Vãn, tiếp tục cười khúc khích. Tô Vãn Vãn bực bội, cầm cây chổi đập mạnh vào đầu con búp bê, giọng dữ dằn: “Nếu mày còn bám lấy tao, tao sẽ đập mày tan tành. Mày hồi phục một lần, tao sẽ đập tan một lần rồi nghiền mày thành bột, đốt cháy mày, chôn tro mày vào đất, mày cứ thử xem ai kiên nhẫn hơn đi?”
Nghe Tô Vãn Vãn nói xong, con búp bê lập tức im lặng, không biết là bị đập ngất hay sao mà vẻ mặt nó trở nên kỳ quái, thậm chí còn có chút tủi thân, nhìn một cái cũng biết đây là lần đầu tiên nó dọa người, hoàn toàn không có kinh nghiệm với đối tượng hù dọa như thế này.
Tô Vãn Vãn không khỏi nhíu mày nhìn con búp bê thạch cao có gương mặt giống mình đang tức giận. Cô lại dùng cây chổi gõ vào đầu nó, thấy nó không còn nhúc nhích, cô bèn đứng cạnh đó, không rời mắt khỏi nó, xem thử nó định giở trò gì.
Không bị kìm chế nữa, con búp bê lăn vài vòng trên sàn, giữ khoảng cách nhất định với Tô Vãn Vãn mới miễn cưỡng đứng dậy, trên mặt còn vết bụi do chổi đập, trông vô cùng thảm hại.
Một lúc lâu sau, con búp bê thở dài, giọng nó nghe như tiếng va chạm giữa thạch cao.
"Chào mừng đến với trò chơi sinh tồn, người chơi đã sẵn sàng, trò chơi đang tải, đã tải xong, chúc các người chơi chạy trốn thất bại, chết không nhắm mắt." Nói xong, con búp bê thạch cao lại nở một nụ cười tiêu chuẩn.
Một tia sáng chói mắt lóe lên. Trước khi mọi thứ biến mất trước mắt, Tô Vãn Vãn kịp ném cái chổi trong tay, cái chổi đập mạnh vào con búp bê thạch cao đang cười khúc khích. Nghe tiếng con búp bê ngã xuống đất kêu "bịch" một tiếng, Tô Vãn Vãn nở nụ cười rạng rỡ.
Khi vừa bước vào trò chơi, Tô Vãn Vãn nghe thấy tiếng rung của điện thoại, có người gửi tin nhắn cho cô.
Sau khi Tô Vãn Vãn rời đi, con búp bê thạch cao ngồi ngay ngắn trên đất, trong đầu nó nhanh chóng tìm kiếm thông tin về Tô Vãn Vãn, không lâu sau, nó nở nụ cười vui vẻ.
Đã kiểm tra xong cấp độ chủ nhân, cấp E, thấp nhất.
---
“Đây là đâu, các người là ai, có biết tôi là ai không, dám bắt cóc tôi à, tôi sẽ đưa từng người một vào tù.”
Nửa mơ nửa tỉnh, Tô Vãn Vãn bị tiếng chửi rủa đánh thức, mơ màng mở mắt, phát hiện phía trước có rất nhiều người, trong đó có một cô gái đứng ở giữa chỉ tay vào mọi người mà chửi bới.
“Bạn học à, bạn sao thế, có phải không khỏe trong người không.”
“Không khỏe cái gì, đừng để ý đến cô ta, tôi thấy cô ta đúng là có bệnh.”
“Lớp trưởng đâu, mau đưa cô ta đến phòng y tế kiểm tra đầu óc đi.”
Tiếng ồn ào xung quanh truyền vào tai, Tô Vãn Vãn khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt. Những người xung quanh đều mặc đồng phục xanh trắng, trên bàn có đặt những cuốn đề năm năm thi ba năm luyện, bảng đen lau sạch không tì vết, trên bục giảng treo một chiếc đồng hồ, 11:00.
Tô Vãn Vãn nhớ lại lời con búp bê thạch cao, trò chơi chạy trôn? Nếu bây giờ cô đang ở trong trò chơi thì vai diễn hiện tại của cô hẳn là học sinh trung học, hiện tại chưa rõ quy tắc trò chơi, vẫn là nên quan sát trước.
Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ bên cạnh, từ từ mở to mắt, trong gương phản chiếu là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, tóc mái chạm gần mắt, giống hệt thời cô còn học trung học. Nếu đây thực sự là trò chơi thì quá chân thực, thậm chí có một chốc Tô Vãn Vãn còn nghĩ mình đã quay lại thời trung học.
Tô Vãn Vãn mạnh mẽ véo cánh tay mình. Rất đau, không phải mơ.
“Ting ~”
Trong đầu vang lên một tiếng dài kéo lê, tiếng va chạm của thạch cao lại vang lên: “Trò chơi thoát hiểm bắt đầu, xin các người chơi rời khỏi trường trung học này trong vòng mười ngày.”
Đó là giọng của con búp bê thạch cao, Tô Vãn Vãn vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, cô gái vừa đứng ở trung tâm cãi nhau dường như cũng nghe thấy tiếng này, thân hình đột nhiên cứng đờ.
Sau khi tiếng va chạm của thạch cao kết thúc, cô gái đó đẩy mạnh đống sách trên bàn xuống đất, hai tay nắm lấy bạn học trước mặt, giận dữ nói: “Nói đi, con búp bê quái dị đó có phải là do các người mang đến để dọa tôi không, tôi sẽ không bỏ qua cho các người, mấy người cứ chờ đó.”
“Lớp trưởng, lớp trưởng đến rồi.”
“Lớp trưởng mau đến, bạn học này vừa ngủ dậy đã đột nhiên phát điên, không thể ngăn lại.”
Các học sinh tự động nhường đường cho người mà họ gọi là lớp trưởng. Đó là một cô gái cắt tóc ngắn, đeo kính, cao gầy bước vào, cô ta có vẻ mặt vàng vọt, trông như thiếu ngủ, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén. Thấy lớp trưởng đến, cô gái kia vô thức buông tay, lùi lại vài bước.
"Bạn học, cậu ngồi xuống trước, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói, đừng làm ồn trong lớp." Lớp trưởng giọng điệu lạnh lùng, không chút cảm xúc, như một chiếc máy thực hiện nhiệm vụ.
"Cô, có phải cô mang tôi đến đây không, tôi thấy họ đều nghe lời cô, chắc chắn là cô làm." Cô gái có vẻ như bắt được thủ phạm, tiến lên nắm áo lớp trưởng, giơ tay định đánh, lớp trưởng giãy ra nhưng bị cô ta đẩy mạnh, suýt ngã, các bạn học xung quanh thấy vậy vội vàng ngăn cô gái.
Tô Vãn Vãn chuyển ánh nhìn sang chỗ khác, quan sát sắc mặt của những người trong lớp, không xa cô là một cô gái tóc ngắn đang nhìn cô, khẽ mỉm cười.
Cô gái tóc ngắn dường như không để ý đến sự náo loạn trong lớp, có lẽ cô ấy cũng là người chơi nhỉ? Tô Vãn Vãn ra vẻ vô tội, giả vờ như không biết gì.
“A.”
Trong lớp vang lên một tiếng hét chói tai, lớp trưởng vừa nãy còn can ngăn bạn học giờ đã nằm trên đất, hai tay ôm cổ, một tay nắm chặt một chiếc bút bi, đầu bút cắm vào cổ họng, máu tươi chảy xuống dọc theo cây bút, nhuộm đỏ tay và áo của cô ta.
Khi Tô Vãn Vãn chạy đến, cô ta đang thở hổn hển, muốn nói gì đó nhưng chỉ phát ra tiếng "ư ư", không bao lâu đã tắt thở. Các bạn học xung quanh mặt mày tái nhợt, từng người lùi lại.
Tô Vãn Vãn nhìn nhanh về phía cô gái tóc ngắn, cô ta cũng giống như Tô Vãn Vãn, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
"Không, không phải tôi, không phải tôi, là cô ấy tự mình không cẩn thận, không liên quan gì đến tôi." Cô gái hoảng sợ đến tái mặt, một nam sinh che miệng chạy ra khỏi lớp, thấy có người bỏ chạy, cô ta vội vàng đẩy các bạn học xung quanh, chạy theo sau.
Lớp học trở nên hỗn loạn, mọi người đều lùi lại, tránh xa lớp trưởng đang nằm trên đất.
Tô Vãn Vãn tiến lại kiểm tra vết thương của lớp trưởng, lắc đầu: “Không còn hơi thở nữa.”
Mở đầu trò chơi đã gặp một NPC tự sát, cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị trước.
Nghe tin dữ, giáo viên chủ nhiệm hối hả chạy đến, đuổi tất cả học sinh về ký túc xá, vừa hay đến giờ ăn trưa, Tô Vãn Vãn không có tâm trạng ăn uống bèn đi theo hướng mà hai người kia vừa rời đi.
Khi đi đến cổng trường, bảo vệ ở bên cạnh tiến đến ngăn chặn Tô Vãn Vãn: “Làm gì đó? Đừng đi tới cổng trường, là học sinh sao không ở trong trường học cho tử tế, suốt ngày nghĩ đến việc trốn học là thế nào?”
"Chú ơi, vừa rồi trong lớp chúng cháu có hai bạn chạy ra ngoài, thầy giáo bảo cháu đi gọi họ về, chú có thấy họ đi về hướng nào không?" Tô Vãn Vãn lập tức nói dối.
Bảo vệ: “Hóa ra là học sinh lớp các cháu, chủ nhiệm quản lý thế nào vậy? Có một bạn nữ chạy ra khỏi cổng trường rồi, lại còn vừa đi vừa chửi rủa, không ngăn nổi, bạn nam đó bị tôi kéo về rồi, vừa bảo cậu ta đi ăn cơm xong. Cháu về nói với thầy giáo của cháu, bảo ông ấy trông chừng các bạn học trong lớp cho kỹ, đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện trốn học, xảy ra chuyện không phải trường chịu trách nhiệm à.”
"Vâng, cảm ơn chú." Tô Vãn Vãn nghe xong quay lưng đi về hướng căng tin.
Bảo vệ nói nam sinh đã bị kéo về rồi, Tô Vãn Vãn tất nhiên không tin, không phải vì nghĩ lời bảo vệ là giả, mà là nếu một người mới thấy có người chết trước mặt mình, phản ứng đầu tiên chắc chắn là chạy khỏi ngôi trường lạ này, thấy bảo vệ ngăn chắc chắn sẽ chạy nhanh hơn, nhưng tại sao vừa đi đến cổng lại dừng lại? Chẳng lẽ là thấy gì sao, hay là búp bê phát ra tiếng cảnh báo?
Tô Vãn Vãn vừa đi rất chậm vừa nghĩ, chưa đi đến căng tin đã thấy một nam sinh ngồi co ro run rẩy ở góc, chính là người mới đầu tiên chạy ra ngoài.
Tô Vãn Vãn: “Xin chào...”
“Đừng đến đây, đừng đến đây, tôi không chạy nữa, đừng giết tôi, xin cô tha cho tôi!”
Tô Vãn Vãn chưa kịp nói xong, nam sinh đã điên cuồng cắt ngang. Cô đành đứng cách xa nam sinh một chút, kiên nhẫn giải thích rằng cô cũng là người chơi.
Nghe thấy hai từ "người chơi", cảm xúc của nam sinh ổn định hơn nhiều, ngẩng đầu nhìn Tô Vãn Vãn nói: “Quỷ, có quỷ ngay bên ngoài trường, tôi thấy rồi, cô gái kia vừa chạy ra, cánh tay cô ta đã bị một thứ vô hình xé rách, bị ăn từng miếng. Tôi còn nghe thấy tiếng nhai, dưới đất toàn là máu, ngay cả xương cũng không còn.”
Nói đến cuối, mắt nam sinh đỏ hoe, giọng run rẩy không kìm được.