Thụy Vãn Ninh bị cọ, cả người nóng lên, hắn muốn làm chút gì đó để ngăn chuyện hoang đường này lại.
Thế nhưng đội trưởng là lính gác ưu tú, xét về thể chất, hắn còn lâu mới đọ lại đội trưởng.
Chỉ còn một cách
Thụy Vãn Ninh đưa ra một sợi tin thần lực, sợ làm tổn thương đến Mạnh Kinh Sơ, hắn cố gắng chia tinh thần lực thành sợi mỏng, dẫn chúng đi vào thức hải đội trưởng.
Dẫn đường có thể xoa dịu cảm xúc của lính gác, quá trình này vốn dĩ sẽ được thực hiện một cách trơn tru.
Thế nhưng hắn không ngờ, tinh thần lực cửa đội trưởng cũng ngo ngoe đi ra, tinh thần lực một chạm, Thụy Vãn Ninh cảm thấy một cơn tê dại mãnh liệt toát ra từ linh hồn.
“Ưm~” Hắn không nhịn được khẽ rên thành tiếng, ánh mắt thoáng chốc phóng không.
Thụy Vãn Ninh không biết, ngay lúc tinh thần lực hai bên chạm vào nhau, Mạnh Kinh Sơ đã mở bừng mắt, màu mắt đỏ đậm.
Chưa đợi Thụy Vãn Ninh lấy lại bình tĩnh, người bên cạnh đã nhổm người lên, quay người đè hắn dưới thân.
Môi hắn nhanh chóng bị chiếm lấy.