Mùng hai Tết, Diệp Vũ Thanh cùng Lý Triệt đi tảo mộ cho mẹ của anh. Nghĩa địa nằm rất gần đây, ngồi xe cũng chỉ mất vài chục phút. 
Phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lui về phía sau, từ giây phút chân chạm xuống đất, Diệp Vũ Thanh có thể cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của người bên cạnh đã trùng xuống. Cô không nói gì, bởi vì cô biết chưa chắc anh đã cần sự an ủi, chỉ khẽ tựa đầu vào bả vai anh. Dùng cách này để nói cho anh biết, cô vẫn ở đây.
Lý Triệt hơi nghiêng mặt sang bên cạnh, nhìn gò má trắng nõn của cô, trong lòng thở dài.
-
Diệp Vũ Thanh đặt bó hoa trong ngực xuống trước bia mộ. Người phụ nữ trong tấm ảnh trắng đen đẹp vô cùng, đôi mắt của bà rất đẹp, rất dịu dàng, mang tới cảm giác không hề giống một người phụ nữ có thể làm ra chuyện cực đoan như vậy. Chắc hẳn lúc còn trẻ bà phải là một mỹ nhân tài hoa. 
“Mẹ, sau này bọn con sẽ sống thật tốt, hàng năm đều tới thăm mẹ một chút.” Diệp Vũ Thanh thấp giọng nói.
Lý Triệt vẫn giữ im lặng, chỉ cúi đầu giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ: “Bên ngoài rất lạnh, chúng ta đi thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play