Lý Triệt tăng tốc xử lý xong công việc trước một ngày so với kế hoạch.
Diệp Vũ Thanh còn đang ngủ đến mơ mơ hồ hồ thì nghe thấy hình như phòng khách có tiếng động. Trong lòng cô lo lắng, chẳng là có trộm sao? Còn đang nghĩ có nên ra nhìn một chút không thì tiếng chốt cửa chuyển động vang lên. Có người đi vào.
Ngửi thấy mùi hương cây cỏ quen thuộc, trái tim đã nâng đến cổ họng của Diệp Vũ Thanh hạ xuống. Cô mở đèn trên đầu giường lên, ngồi trên giường dụi mắt hỏi: “Sao anh đã vê rồi?”
Lý Triệt giật mình, không nói lời nào đã bước nhanh ra ngoài giống như gặp quỷ vậy.
... Kỳ lạ, sao lại di rồi. Qua mấy giây, Diệp Vũ Thanh tỉnh táo hơn một chút, cúi đầu nhìn xuống thì cảm giác ngái ngủ cũng bay luôn. Cô vội vàng kéo chăn đắp lại. bình thường Diệp Vũ Thanh rất chú ý, ngay cả ở nhà cũng ăn mặc rất chỉnh tề. Nhưng mấy hôm nay Lý Triệt không có ở nhà, hôm qua ánh mắt cô lại tốt nên đã đem hết đồ ngủ thu đông ra ngoài giặt hết. Thế nên vừa nãy khi tắm xong cô đã mặc một bộ đồ ngủ tơ lụa mùa hè, cũng đến giờ đi ngủ nên bên trong cô cũng không mặc gì cả. Mấu chốt là hình như cô ngủ không ngon lắm, hai sợi dây áo đều tuột xuống...
... Vừa rồi lại còn thản nhiên mặt đối mặt với anh ấy. Không biết vì bị động hay vì xấu hổ, da mặt Diệp Vũ Thanh nháy mắt nổi lên cái hột nhỏ. Cô dành mười phút để chuẩn bị tâm lý, an ủi bản thằn rằng không sao đâu, cô cũng nhìn thấy Lý Triệt từ lâu rồi, nhìn từ đầu đến chân, cho nên mình chẳng có thiệt gì sất!
Diệp Vũ Thanh quần áo trên dưới chỉnh tề mới ra khỏi phòng ngủ. Cô tận lực dùng giọng nói tự nhiên mở miệng: “Anh nói mai mới về mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT