Diệp Vũ Thanh: “Không có, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, xe đã đi trước rồi.”

Nhận thấy lời nói của đối phương mang theo ý chế giễu, cô còn đang do dự không biết nên nói như thế nào, đồng nghiệp bên cạnh đã mở miệng trước. Người đàn ông này trong mắt bọn họ quả thực là chúa cứu thế.

“Tiểu Diệp, đây là bạn của cô à? Tốt quá rồi, anh ta có thể cho chúng ta đi nhờ về đúng không?!”

Diệp Vũ Thanh nhìn anh ta, không quá chắc chắn đáp: “Xin hỏi có thể không ạ?”

“Vậy cô cảm thấy sao?” Cằm Lý Triệt tựa vào tay.

-

Khoảng 5 phút sau, chiếc Porsche chạy như bay trên đường cái. Con đường này không bị giới hạn tốc độ, vì ít xe nên anh ta chạy rất nhanh. Chậm thì hơn hai tiếng, nhanh nhất thì một tiếng rưỡi là Lý Triệt có thể lái xe về trung tâm thành phố.

Ba vị đồng nghiệp nam  chen chúc trên ghế sau của xe, Diệp Vũ Thanh ngồi ở ghế phụ lái.

“Tiểu Diệp, xe của bạn cô không rẻ đâu, đã ghê á.” Một đồng nghiệp nam thở dài nói, mới ban nãy anh ta vừa gào rút trong nhóm chat khiến mấy người trở về trước đồng loạt há mồm. Gọi xe mà còn gọi được hẳn Porche? Càng không cần phải nói chuyện vị đồng nghiệp này còn tung hô nhan sắc của người đàn ông lái chiếc xe này.

Diệp Vũ Thanh: “...”

Giọng Lý Triệt bình tĩnh: “Xe này không phải của tôi, mượn người khác đấy.”

“Có thể mượn được loại xe này, anh cũng quá lợi hại rồi.” Anh đồng nghiệp kia không để tâm, lại hỏi tiếp: “Anh làm nghề gì thế?”

Đường dài đằng đẵng, mấy cuộc nói chuyện này thế này hết sức bình thường.Nhưng nhắc tới nghề nghiệp của Lý Triệt, Diệp Vũ Thanh giành nói trước một bước: “Anh ta vẫn đang đi học, là một nghiên cứu sinh!”

Anh đồng nghiệp kia cũng chỉ thuận miệng hỏi cho vui nên chủ đề này chỉ dừng ở đây, tiếp sau đó ba người nhao nhao  nói về chuyện xảy ra ngày hôm nay. Ba người đàn ông ở phía sau liên tục nói chuyện phiếm, Lý Triệt vẫn duy trì sự im lặng. 

Diệp Vũ Thanh có chút khẩn trương, trong không gian khép kín, cô có thể ngửi được mùi trên người đối phương. Mang theo mùi hương của cây cỏ.

Lưng cô dán chặt vào lưng ghế, điều hòa trong xe có hơi lạnh. Diệp Vũ Thanh khép chặt hai chân, quay đầu đi, như có như không liếc mắt nhìn người bên cạnh, sau đó rũ mắt xuống. Chừng hai phút sau cô lại lén nhìn trộm lần nữa. 

Lý Triệt mím môi, cảm nhận được ánh mắt của đối phương, khóe môi anh ta hơi hạ xuống.

Diệp Vũ Thanh lai ngẩng đầu lên, phía đối diện có một chiếc xe đang chạy hướng ngược lại, ánh đèn pha chiếu vào làm cho chiếc mũi, lông mi và cổ áo của anh ta đều được phủ lên một tầng hào quang. Cô nghĩ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt, khi đó anh ta đang cúi đầu lau kính. Lông mi dài như vậy, có khi nào sẽ chạm vào mắt kính không.. Đây liệu có phải là một gánh nặng ngọt ngào không nhỉ?

Sau khi xe chạy qua vùng ngoại thành tiến nào nội thành, đường xá trở nên rộng rãi và sáng sủa hơn.

“Thả tôi xuống cửa trạm tàu điện ngầm là được rồi.” Diệp Vũ Thanh ngại không dám đưa địa chỉ nhà mình cho đối phương.

Mấy đồng nghiệp ngồi phía sau cũng nhao nhao mở miệng, biểu đạt sự biết ơn, nói rằng có thể thả bọn họ ở bất kì cửa nào của trạm tàu điện ngầm số 2. Toàn bộ hành trình Tiểu Diệp và người chủ xe này đều không chưa nói với nhau được mấy cây, có lẽ cũng c hỉ là bạn bè bình thường. Hôm nay đối phương có thể cho bọn họ đi nhờ một đoạn cũng tốt lắm rồi.

“Xe của anh đi nhanh thật đấy. Đúng rồi, để bọn tôi phụ anh tiền xăng nhé?” Một trong số ba người đồng nghiệp hỏi. Tuy là người ta lái xe sang trọng nhưng vẫn nên nói một câu. Thỉnh thoảng trong phòng có liên hoan, mặc kệ là ai lái xe, mọi người đều cùng nhau trả tiền xăng. Như vậy mới có thể duy trì mối quan hệ tốt với nhau.

“Không cần đâu.” Lý Triệt nghĩ lại, nếu nói trả tiền, kỳ thực cô ấy còn đưa nhiều hơn.

Diệp Vũ Thanh phải ngồi tuyến số 1, sau khi đồng nghiệp rời đi thì trên xe cũng chỉ còn cô và Lý Triệt. Trong khi đợi đèn giao thông, Lý Triệt không nhề báo trước mà mở miệng: “Địa chỉ cụ thể.”

“A?” Diệp Vũ Thanh sau khi phản ứng lại thì lắc đầu một cái: “Không cần phiền toái như vậy đâu.”

“Nếu như tiện đường tôi sẽ đưa cô về.”

Diệp Vũ Thanh do dự một lát mới nói địa chỉ. Thật ra cô cũng muốn đi cùng đối phương thêm một đoạn nữa.

“Cùng đường đấy, vận khí của cô không tệ đâu.”

Diệp Vũ Thanh nhảy nhót tung tăng, sau đó dè dặt nói: “Hôm nay gặp được anh tôi cũng rất may mắn đó.”

Lý Triệt nhấp môi dưới, không nói thêm gì, trong xe lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.

Nửa tiếng sau chiếc Porsche dừng phía dưới tiểu khu của Diệp Vũ Thanh. Cô xuống xe, hơi khom người nói cảm ơn với đối phương. Cô xoay bước được hai bước rồi lại quyết định vòng trở lại. Diệp Vũ Thanh lấy điện thoại di động ra, mở mã QR, hít sâu vào một hơi: “Buổi chiều anh có nói nếu gặp lại thì sẽ add WeChat, vậy hiện tại có thể chứ?”

Lý Triệt nhìn vào đôi mắt sáng rực rỡ kia, ngón tay trên bàn tay đang cầm vô lăng khẽ gõ vài cái, do dự một chút rồi lấy điện thoại ra quét mã QR của đối phương.

Diệp Vũ Thanh mất một tiếng để tiếp thêm can đảm, cô đã chuẩn bị tư tưởng bị cự tuyệt rồi. Dù sao vị này cũng không dễ dàng add WeChat của người khác. Không nghĩ tới lại thật sự đồng ý rồi.

Chờ đến khi cô bình tĩnh lại, chiếc xe kia đã đi xa rồi. Diệp Vũ Thanh cúi đầu nhìn avatar của đối phương, thật sự add được rồi à?

Nhân vật manga mà cô thích Lelouch, thực ra cô không quá thích dạng nhân vật có hào quang, vĩ đại và chính khí. Rất nhiều người cảm thấy tính tình cô tốt thì cũng sẽ thích những dạng nhân vật gần giống cô, kỳ thực không hoàn toàn như vậy. Tên bạn trai cũ nhặt từ thùng rác kia cũng chẳng phải dạng đó, nhưng chẳng ngờ lại là một bãi mìn. Vậy nên cô không cảm thấy Jason có vấn đề gì cả.

-

Thứ hai.

Buổi sáng không có công việc gì nên Diệp Vũ Thanh đang nhìn avatar trong list friends. Tiếp theo phải làm thế nào bây giờ? Trực tiếp hẹn anh ta ra gặp mặt à? Từ sau khi add WeChat, cô còn chưa nói với đối phương câu nào. 

Trong vòng bạn bè của Jason không có gì cả, cô cũng không biết đối phương đang suy nghĩ gì, thích cái gì. Không biết nên nói chuyện gì mới ổn, hay tạm thời cứ duy trì hình tượng này, nên e dè một chút.

Diệp Vũ Thanh thoát khỏi vòng bạn bè của anh ta, gửi tin nhắn cho Tiêu Dao.

Diệp Vũ Thanh: Cậu biết phí của cụ thể của Jason không?

Tiêu Dao: Cậu rất không bình thường đấy cô gái ạ.

Diệp Vũ Thanh: ....

Tiêu Dao: Nếu cậu còn như vậy, tôi sẽ hoài nghi mình đã dạy hư cậu đấy.

Diệp Vũ Thanh: Không biết à?

Tiêu Dao: Dựa theo những khách hàng mà anh ta đã phục vụ, dù phí phục vụ chỉ là 10% thì cũng không thấp hơn ba mươi nghìn.

Diệp Vũ Thanh: ...

Cáo từ!

Đồng nghiệp ngồi trên chiếc ghế tựa bên cạnh quay đầu sang, cười hỏi cô: “Gần đây mới mở một quán thịt nướng đấy, buổi tối có đi không? Ngày hôm nay có kha khá phim điện ảnh được ra mắt đấy, ăn xong tiện thể đi xem nhé?”

Diệp Vũ Thanh lắc đầu: “Không được, tôi phải về nhà in tiền, phải in rất nhiều.”

Đồng nghiệp: “...”

-

Tiêu Dao càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, qua thêm vài phút lại gửi tin nhắn vào WeChat: Bảo bối, cậu đang nghĩ đến thân thể của bé trai nào đấy à?

Kể cả như vây thì cũng không cần đi khiêu chiến độ khó cao thế này chứ! 

Mà nói đi cũng phải nói lại, coi như cho Diệp Vũ Thanh mười lá gan cô ấy cũng không dám theo đuổi Jason. Có lẽ là do cô quá đề cao người chị em này rồi.

Diệp Vũ Thanh: Làm gì có.

Tiêu Dao: ... Trước đây vậu với tên cặn bạ kia có thoải mái không?

Diệp Vũ Thanh: ...

Tiêu Dao: Anh ta không được à? Bằng thỏi son à?

Diệp Vũ Thanh: ...

Tiêu Dao: Chờ đã, quà sinh nhật tôi tặng cậu đừng nói là cậu chưa dùng nhé.

Diệp Vũ Thanh: ...

Tiêu Dao: Ơ đậu??? Không dùng thật à? Có khi nào hết hạn rồi không.

Diệp Vũ Thanh: Chưa hết hạn, chất lượng năm năm, còn nửa năm nữa.

Tiêu Dao: ...

Ngày sinh nhật 20 tuổi của Diệp Vũ Thanh, Tiêu Dao đã tặng cô một hộp Durex, bảo rằng dù sao cũng sẽ cần dùng tới. 

Năm kia cô đi Thượng Hải công tác nửa năm, Tiêu Dao nhắc cô cầm theo, đề phòng bất kì tình huống nào, nhưng không có dịp dùng tới.

Năm ngoái cô đến Tây An tập huấn, Tiêu Dao lại trêu chọc nói cô mang đi cùng đi, vẫn là không có dịp dùng tới.

Năm nay cuối cùng cũng đã có bạn trai nhưng vẫn còn nguyên vẹn.

Diệp Vũ Thanh cho rằng Hàn Xuyên bảo thủ, không muốn thân mật trước khi kết hôn. Lúc đó cô hiểu lầm đối phương là người đứng đắn, đến giờ mới biết có lẽ là vì Lâm Lãm Nguyệt không cho phép đấy.

Quên đi, không nhắc lại nữa.

Diệp Vũ Thanh không đọc tin nhắn nữa, cô tra lại số dư trong tài khoản của mình, 170 vạn. Mặc dù không thể coi là ít, những tuyệt đối không thể tự nhận là phú bà.

Phần lớn số tiền này là tích góp trong hai năm này của cô, thời điểm đó Diệp Vũ Thanh diên cuồng nhận bản thảo, tiền kiếm được căn bản đều tích lại. Mỗi ngày cô ở lì trong nhà không ra khỏi cửa, không mua quần áo, cũng không mua đồ trang điểm, mỗi tháng ngoại trừ tiền nhà – điện – nước, các khoản khác không tới 500 tệ.

Thực chất cô cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, đều vì nghe theo đề nghị của một người bạn bên quản lí tài chính lấy một nửa số tiền ném vào quỹ đầu tư. Vừa khéo gặp được thời kì tăng trưởng mạnh mới biến thành 170 vạn của hiện tại.

Mặc dù năm nay tiền nhuận bút tăng nhưng Diệp Vũ Thanh lại không tiết kiệm được bao nhiêu. Cô phải đi tìm việc, lại còn phải dành thời gian ở bên cạnh Hàn Xuyên nên nhận rất ít bản thảo. Hiện tại ruột cô hơi xanh,  đáng lẽ không nên như vậy. Nếu chăm chỉ làm việc thì năm nay có thê để dành được không ít rồi.

Bình thường Diệp Vũ Thanh khá tiết kiệm, nhưng nếu đụng phải món đồ nào cô thích thì bao nhiêu cô chịu chi. 

15 tệ một album nhạc điện tử của idol, cô có thể mua đến một nghìn cái. 

Không có yêu cầu với chi phí ăn mặc nhưng lại có thể mua một cái bút giá hơn 5000 tệ.

Có thể bởi vì tuổi thơ của cô không có quá nhiều tiền tiêu vặt, vậy nên khi kiếm được tiền cô sẽ bắt đầu quá trình tiêu bù. Tiêu Dao nói cô là một phú bà ẩn mình, ko chừng sẽ có ngày bị một người đàn ông nào đó lừa tiền, Diệp Vũ Thanh không cách nào phủ nhận khả năng này... hơn nữa nó còn không nhỏ. Bị lừa gạt và chủ động cho, đương nhiên vế sau sẽ tốt hơn rồi.

Nơi nào đó trong lòng cô trở nên nhộn nhạo. Ngày đó vì tức giận mà đăng một tấm hình lên Weibo, rất nhiều người đều biết bạn trai mới của cô vừa đẹp trai lại còn cao ráo. Diệp Vũ Thanh cân nhắc đến khả năng biến giả thành thật, mặc dù độ khó có vẻ hơn lớn.

Khoảng cách giữa hai người thật là xa. 

Cô suy xét vòng vo một hồi, cuối cùng cũng thông suốt rồi.

#Bao nuôi sinh viên bao nhiêu tiền#

#Cách để theo đuổi con trai#

#Dùng tiền có thể làm người ta rung động không#

#Làm sao theo đuổi được nghiên cứu sinh#

Cô thay đổi vài mục tìm kiếm, nhưng mấy cái trang web nhảy ra đều vô cùng kì quái. Hầu hết đều là tư vấn tình cảm có thu phí. Thậm chí còn có mấy cái web có gán nhãn giữa đường nhảy ra, mấy thứ âm thanh mập mà vang lên khiến Diệp Vũ Thanh giật mình hoảng sợ, vội vàng tắt đi.

Cô hít một hơi thật sâu, đứng lên mửa cửa sổ cho thông gió. Vừa quay đầu liền trông thấy phía sau mình có người đang đứng, cả người cô đơ ra. Cái người này đứng sau lưng cô từ lúc nào thế?! Đừng bảo mấy cái cô vừa tìm anh ta đều nhìn thấy cả rồi nhé?

Trương Lộ tới đây vốn là muốn nhắc nhở Diệp Vũ Thanh chăm chỉ làm việc, đừng có thất thần nữa. Mặc dù việc xét duyệt tài liệu chủ yếu làm vào buổi chiều, nhưng buổi sáng cô có thể làm thêm những việc khác trong khả năng mà. Sau khi nhìn những thứ đối phương tìm kiếm, anh ta có hơi bất ngờ, trùng hợp là anh ta vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong.

Trương Lộ nhìn chăm chú đánh giá Diệp Vũ Thanh đang nhìn chằm chằm vào máy vi tính. Mặc dù vào ngày team building đó xảy ra vài chuyện không thoải mái nhưng bình thường tính khí của cố gái này rất tốt. Bình tĩnh suy xét lại thì bề ngoài cũng xinh đẹp, ngày đầu tiên anh ta nhậm chức đã để ý tới cô gái xinh đẹp nhất trong phòng làm việc này rồi.

Diệp Vũ Thanh vô cùng xấu hổ, thế nhưng khi hai ngươi bốn mắt nhìn nhau thì càng nhìn lại càng ngượng ngùng.

???

“Đi làm thì đừng nghĩ lung tung, có vấn đề gì có thể trực tiếp hỏi tôi, hoặc nói cho tôi biết.” Trương Lộ bỏ lại hai câu này rồi xoay người đi.

Diệp Vũ Thanh: “...”

Không phải chú? Vị kia rõ ràng không phù hợp với thẩm mĩ của mình, cái này cũng có thể hiểu lầm sao? Không phải không phải không phải, Diệp Vũ Thanh điên cuồng phủ nhận ở trong lòng.

-

Ngày thứ hai sau khi kết thúc team building, trong phòng có đồng nghiệp nói muốn nghỉ việc. Trương Lộ là thân thích của ông chủ, bảo anh ta đi thì không có khả năng, vậy cũng chỉ có thể để bản thân mình tự đi.

Diệp Vũ Thanh thở dài, công việc này hao tốn quá nhiều thời gian, tiền lương lại quá thấp, cô muốn kiếm nhiều tiền hơn thì khẳng định không thể cứ tiếp tục như vậy.

Điện thoại trên bàn rung lên nhắc nhở cô có mail mới, Diệp Vũ Thanh ấn vào thì nhận ra là do studio chup ảnh gửi tới, trên đó thông báo rằng cô đã trúng giải.

Gần đây điện thoại của cô không liên lạc được, bên studio nói rằng nếu cô nhận được mail thì nhanh chóng liên hệ với họ. Bên dưới còn bổ sung thêm một số điện thoại.

Diệp Vũ Thanh sửng sốt mất vài giây mới nhớ ra quả thực có chuyện này.

Nửa tháng trước cô bị tấm ảnh phía sau cửa kính của studio này hấp dẫn nên đã đi vào xem. Khi đó cô và Hàn Xuyên vẫn chưa chia tay, hai người vừa vào được được nhân viên tại đây tiếp đón rất nhiệt tình.

Dưới sự dụ dỗ của nhân viên studio, Diệp Vũ Thanh định chụp một bộ ảnh cá nhân. Cô rất ít khi chụp ảnh, nhưng khi ấy cô chuẩn bị ra mắt một tập tranh cá nhân, bên phía xuất bản yêu cầu cô gửi ảnh của mình nên Diệp Vũ Thanh dứt khoát tìm nhiếp ảnh gia chuyện nghiệp chụp luôn.

Tối hôm đó đúng lúc là thất tịch, công thêm studio đang có hoạt động kỉ niệm mười năm thành lập, giá chiêt khấu vô cùng hợp lí, còn có thể rút thăm trúng thưởng, nhưng Diệp Vũ Thanh chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể rút trúng được giải thưởng này. Cô đã dổi số điện thoại nhưng may mắn là vẫn giữ lại email.

Diệp Vũ Thanh gọi điện thoại tới số kia, rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối.

“Diệp tiểu thư, cô đã trúng giải nhất trong hoạt động của chúng tôi, cô có thể được giảm còn 58888 tệ khi đặt lịch chụp ảnh cưới, không biết cô có hứng thú không?”

“Nhưng gần đây tôi không có dự định kết hôn.” Hơn nữa sau khi giảm giá cũng không rẻ lắm.

“Không sao đâu ạ, giải thưởng này có thời hạn hai năm, trong vòng hai năm cô tới chụp là được, cô suy nghĩ kĩ một chút nhé. Thực sự rất lời đó, gói này là đi chụp ngoài hải đảo và tặng kèm thêm phòng nghỉ khách sạn trong tuần trăng mật nữa.” Giọng nói phía đầu dây bên kia mang theo một sự mê hoặc.

Diệp Vũ Thanh có chút do dự, hai năm, cũng không phải không thể.

“Diệp tiểu thư, hạn cuối đổi thưởng là 8 giờ sáng mai, nếu như cô có thời gian có thể tới studio xem một chút nhé. Ngày đó tôi thấy tình cảm của cô và bạn trai vẫn còn rất tốt đó.”

“Không cần, tôi sẽ gửi cho cô luôn bây giờ, khi nào tôi có thời gian thì sẽ tới studio lấy hóa đơn sau.” Diệp Vũ Thanh chuyển tiền xong lại thở dài một cái. Người nhân viên kia không biết cô và bạn trai cũ đã chia tay, còn người mới thì còn chưa theo đuổi được.

Nửa năm sau quà sinh nhật năm 20 tuổi sẽ hết hạn, hai năm nữa sẽ hết hạn chụp ảnh cưới. Cô tức giận nghĩ, ít nhất cũng phải có thứ gì có thể dùng được chứ?

-

Hai ngày nay Diệp Vũ Thanh ngủ rất ngon. Mõi ngày sau khi cô về đến nhà sẽ ngồi ba tiếng vẽ tranh minh họa, đúng mười giờ sẽ đi ngủ. Đó chính là lí do mà ngày hôm qua cô không nhìn thấy thông báo trên điện thoại.

Mấy tháng trước, sau khi cái cân trong nhà Diệp Vũ Thanh bị hỏng cô đã đặt một cái cân thông minh hot nhất hiện nay. Chiếc cân này có thể kiểm tra được rất nhiều loại số liệu và sau khi liên kết ứng dụng dành cho thiết bị di động, nó còn có thể được đẩy trong thời gian thực*.

*Công nghệ cho phép gửi tự động các dữ liệu đến máy tính theo các khoảng thời gian đều đặn, ví dụ như cập nhật tin tức hàng giờ.

Trùng hợp chính là vào ngày Diệp Vũ Thanh nhận được hàng thì chiếc cân cũ đột nhiên hoạt động trở lại. Cô không cần dùng đến hai cái nên đã đưa chiếc cân mới cho Hàn Xuyên. 

Lúc đó Diệp Vũ Thanh cảm thấy tặng đồ cũ cho người khác không tốt lắm nên cũng không nghĩ nhiều. Cô lại càng chẳng bao giờ nghĩ tới sẽ trở thành như ngày hôm nay.

Hàn Xuyên có thói quen tập thể dục, anh ta cảm thấy việc ràng buộc với ứng dụng như vậy rất phiền phức nên không tải về. Có một lần Diệp Vũ Thanh đến nhà đối phương, tiện tay liên kết luôn với điện thoại của mình. Làm như vậy thì vào lúc bạn trai luyện tập cô có thể nhận được thông báo, cũng khá thú vị.

Mấy tháng sau, chiếc cân kia hết pin, Hàn Xuyên cũng không đi sạc pin cho nó. Bình thường anh ta đi tập thì ở phòng tập cũng có cân, thiết bị chính xác hơn nhiều.

Diệp Vũ Thanh đều đã quên chuyện này rồi, ứng dụng trong điện thoại có rất nhiều nên cũng chưa xóa nó đi.

11 giờ đêm hôm qua, điện thoại hiện thông báo: 49 cân.

8 giờ sáng hôm nay, điện thoại hiện thông báo, 48 cân.

Có người đã sạc pin cho cân điện, cũng đồng thời dùng luôn. Nhìn mấy số này thì không nói cũng biết là ai.

Diệp Vũ Thanh lập tức bùng nổ. Nếu hai người còn đang ngọt ngào như thế thì tại sao lại theo dõi Weibo của cô?  Là muốn xem xem cô thương tâm khổ sở thế nào à? 

Cô chụp màn hình phần thông báo kia rồi gửi vào trong nhóm chat WeChat. Con người chứ đâu phải máy móc, nếu không muốn để ý thì chỉ cần tắt nguồn thì sẽ hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. 

Cô đã cố gắng không nghĩ đến chuyện kia nữa rồi, cực kì cố gắng dời sự chú ý của bản thân, muốn bản thân phải sống thật tốt nhưng vẫn có người không ngừng lảm nhảm bên tai cô rằng cô rất thảm. Hiện tại đôi cẩu nam nữ kia cũng muốn nhắc cô rằng cô thảm đến thế nào.

Diệp Vũ Thanh không nghĩ tới đã nửa tháng trôi qua mà cô vẫn còn cảm thấy buồn nôn như thế này. Có lần cô đã nhắc đến chiếc cân trước mặt Lâm Lãm Nguyệt, thế này không phải là trùng hợp quá à!

Cô tức giận đánh chữ: Làm cái gì mà một đêm có thể gầy được một cân thế?

Tiêu Dao: À, làm tình.

Diệp Vũ Thanh: Tôi muốn tìm một người có thể một đêm gầy đi một cân rưỡi! Không làm được thì tôi không cần!

Tiêu Dao: ... Hơi khoai đấy.

 Trương Mộ Mộ: Cô gái à, đi hút mỡ đi.

Hai người này hôm nay cũng không gửi quần áo hay chửi bới gì mà đứng chung chiến tuyến dâng trào cảm xúc mắng đôi cẩu nam nữ kia. Chẳng lẽ sự tồn tại của bọn họ là để mở rộng giống loài trên thế giới này sao?

Diệp Vũ Thanh không thể bình tĩnh nổi, ý nghĩ kia lại điên cuồng sinh sôi trong đầu cô, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Có gì hơn người à? Bạn trai mới của cô vừa đẹp trai hơn vừa cao ráo hơn đấy! Còn có thế hơn nửa cân cơ!

Diệp Vũ Thanh mở avatar của Lý Triệt ra, đây không phải là tiêu tiền à? Cô nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền! Phải xả được cục tức này!

Jason đáng giá! Nhìn anh ta đáng giá hơn Hàn Xuyên rất nhiều!

Năm phút sau.

Nghĩ tới việc ngày nào Hàn Xuyên cũng luyện tập cô lại hơi dao động, có phải hơi chắc chắn rồi không nhỉ?

Không được, không thể để thua mặt nào được! Nghĩ đến đây, cô cúi đầu gửi một tin nhắn.

“Xin hỏi bình thường anh có tập gym không vậy?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play