“Tôi không tức giận với cô.” Lý Triệt nói xong, đưa tay sờ sờ mũi. Cái người này vừa thẳng thắn lại chân thành, đầu óc cũng thông minh, tính tình lại ôn hòa. Vậy nên cảm giác khi ở bên cạnh cô không giống với người khác, căn bản không cần lãng phí đầu óc. Muốn nói gì thì nói, cực kì tùy ý, cũng không cần phải cảnh giác với bất kỳ thứ gì. Hết lần này tới lần khác, con người này khiến tâm trí anh ta rối loạn. Đợi đến khi lấy lại tinh thần, Lý Triệt mới nhận ra anh ta quá bất cẩn rồi.
Diệp Vũ Thanh lại bị mê hoặc, dè dặt hỏi: “Lẽ nào anh... tự giận chính mình sao>:
“Không có, sao hôm nay cô lại nhiều lời thế.” Lý Triệt bị nói trúng tim đen càng cảm thấy buồn phiền hơn, trừng mắt cảnh cáo cô.
Diệp Vũ Thanh lấy hai ngón trỏ chỉ chỉ vào gương mặt, lông mày nhẽ nhíu: “Nếu anh không tức giận thì tại sao lông mày lại như thế này?”
“...”
Khóe môi Diệp Vũ Thanh hạ thấp, dùng giọng điệu của đối phương nói chuyện: “Bình thường anh không cười mà như thế này nè, là một cục băng mặc không đổi sắc.”
Lý Triệt cười ra tiếng, hai bả vai cũng phối hợp run run, chút phiền muộn kia cũng lập tức biến mất. Cô bắt chước giống y đúc, bình thường trông mình như vậy sao? Nhìn đôi mắt nhạt màu kia, anh ta ấn vào trán cô: “Cô đủ rồi đó, dừng ở đây đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play