Nói xong những lời này, người bên cạnh khẽ cười một tiếng. Tiếng cười như có như không hòa cùng một nhịp với tiếng đàn violon, trong khoảnh khắc, Diệp Vũ Thanh đã nghĩ rằng mình bị ảo giác. Cô cảm thấy hơi hoang mang, có phải cô hơi quá rồi không? Lý Triệt sẽ không cảm thấy không đáng tin, lại quá điên khùng chứ?
Bình thường cô thật sự không phải như thế đâu, chỉ khi nhìn thấy đối phương mới trở nên lỗ mãng như vậy. Nhưng mà đã một tuần rồi bọn họ không gặp mặt nhau, đây là dũng khí tích lại trong một tuần đấy. Huống chi tối nay anh có thể tới, cô thực sự rất vui. Vui quá nên khi đầu chưa kịp load đã nói ra luôn rồi.
Diệp Vũ Thanh nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi để nhớ cho lâu, lần sau không được nói linh tinh như thế nữa. Cô rất hối hận, không tự chủ mà giơ tay vò vò tóc, mấy giây sau mới nhận ra bản thân đang làm gì, trong lòng có tiếng rơi rụng, vội vàng sửa lại phần tóc bị rối tung. Hai tay Diệp Vũ Thanh chồng lên nhau, ngồi ngay ngắn lại, cố gắng làm cho mình rở nên đoan trang.
Lý Triệt nghe thấy động tĩnh nhỏ ở bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đùi. Anh ta mím môi dưới, không cười thành tiếng.
Trong xe không có ai nói chuyện, tiếng đàn violon trầm thấp trở nên rõ ràng hơn, giống như từng tiếng thở dài. Trong lòng Diệp Vũ Thanh cũng thở dài, nhạc cổ điển hay thì hay đấy, chỉ là nghe sẽ khó tránh khỏi phiền muộn. Vẫn là tướng thanh hợp với cô hơn, nghe xong còn cảm thấy vui vẻ.
Xe dừng ở ven đường, Diệp Vũ Thanh lấy lại tinh thần sau sự chán nản, bên tai là những tiếng nhái kêu không dứt.
“A, đây là nơi nào thế? Khách sạn sao?” Đâu có giống nhỉ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT