Vì Sao Luôn Có Người Trộm Quần Của Tôi

Chương 5


2 tháng

trướctiếp

Cái này tôi cũng không có biện pháp.

Giờ đi báo cảnh sát, cảnh sát còn không cười rớt răng hàm, một con chó chuyên chọn quần lót của tôi để trộm?

Thật sự nói không nên lời.

Nhưng mà quần lót cũng không phải được gió to thổi tới, nghèo khó như tôi làm sao có tiền để ngày nào cũng mua quần lót được.

Tôi đã hai ngày không mặc, chỗ yếu ớt bị cọ đến khó chịu.

Kết quả, buổi tối tắm rửa xong phát hiện trên ban công treo một cái quần lót mới tinh.

Tôi dại ra.

Gì đây?

Sao lại có cảm giác mình là cái loại hỗ trợ kiểm định quần lót ấy???

Tôi thử dựa theo ý nghĩ này mặc một ngày, buổi tối không giặt cứ vứt ở đó, dù sao hôm sau cũng mất.

Quần lót mới đúng hạn mà tới, thậm chí còn kèm theo một tấm thẻ ngân hàng và một tờ giấy có chữ in:

“Vất vả rồi. Mật khẩu là ngày quan trọng nhất trong năm của cậu.”

Tôi ngốc.

Trộm quần còn cho tiền sao?

Cái này cũng có thể kiếm tiền a?

Sao không nói sớm, tôi mặc 10 cái cùng lúc luôn, nếu sớm biết mặc quần lót kiếm ra tiền thì đi WC ông cũng mặc quần lót!

Mẹ nó, lại còn có chuyện tốt nhường này.

Tôi cầm thẻ tự hỏi nửa ngày.

Ngày quan trọng nhất? Vậy hẳn là ngày nhập học, tôi năng lực bình thường, chuyện tốt nhất chính là thi được trường thể dục.

Tôi cầm thẻ đi ngân hàng kiểm tra, đứng trước máy ATM chớp mắt nửa ngày, sau đó hung hăng đánh mình một phát, đau quá.

Sao phía sau số 1 lại nhiều số 0 thế này?

Thẻ của tôi thật ra cũng không ít số 0, chỉ là không có 1 ở đầu, chú định là không nơi nương tựa, một nghèo hai trắng.

Tôi kích động, chuyện này quá may mắn, may mắn độ này lại rơi xuống đầu tôi.

Tay tôi run rẩy chuyển một ít tiền trong card sang thẻ của mình, không dám chuyển nhiều, chỉ một vạn, nghèo quen rồi, vẫn có chút bó tay bó chân sợ hãi, cảm thấy trong lòng bất an.

Do dự nửa ngày không nhịn được lại chuyển một vạn, nghĩ thầm bị trộm quần lót thời gian dài như thế, thêm chút tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cũng không quá đáng đâu.

Mua quần áo mới cho Tiểu Ngữ, em trai tôi lớn lên tuấn tú lịch sự, cứ mặc mãi đồng phục cũ sao được.

Buổi tối tôi nằm mơ đều cười tỉnh, cầm thẻ ngân hàng yên lòng ngủ. 

Có tiền thật tốt, tôi yêu tiền, vừa thơm vừa ngọt.

Khai giảng tôi không đăng ký nội trú cho em trai mà làm thủ tục chuyển tới thành phố tôi học đại học, thuê căn hộ hai anh em cùng ở.

Tôi đến trường làm thủ tục ngoại trú, sau đó về phòng thu thập hành lý.

Sắc mặt bạn cùng phòng không tốt lắm.

Tôi cảm thấy hẳn là do tôi quá ồn nên chủ động nói xin lỗi: “Đại ca cậu đừng nóng giận, tôi lăn liền đây, lập tức. Tôi biết cậu khó chịu, tôi vừa bẩn vừa ồn ào, tính tình xấu, còn mắng cậu, tôi xin lỗi, cậu quên mấy chuyện xấu của tôi đi. Hai ta vẫn là huynh đệ tốt, ok?”

Bạn cùng phòng cổ quái nhìn tôi nửa ngày, khóe miệng hơi nhếch lên: “Rời đi?”

Tôi vùi đầu thu thập đồ, trả lời có lệ: “A đúng đúng, tôi lăn đây, bảo đảm không vướng mắt cậu.”

Hiện tại dù bạn cùng phòng ngồi lên đầu tôi ị phân, tôi cũng có thể cười tủm tỉm nhịn, trong lòng tôi bây giờ toàn là một chuỗi 0 vĩ đại kia.

Tôi ngồi xổm cạnh rương hành lý.

Ngày thường toàn nhét cả đống tất, giày ở cuối giường, giờ không với được, bèn chổng mông, thò tay với.

Sau eo chợt lạnh, tôi không để ý, đều là nam nhân, không cẩn thận lộ khe mông có làm sao.

Mông bị người dùng mũi giày nhẹ nhàng đá một cái.

Tên này hôm nay mặc tây trang giày da, một đôi giày da lấp lánh sáng lên, đá mông tôi, tôi còn sợ ô uế hắn.

Tôi quay đầu khó hiểu nhìn hắn.

Mặt bạn cùng phòng sầm lại, từ trên cao nhìn xuống tôi, nếu tôi không bị hắn dùng giày da đá mông, tôi sẽ cảm thán một câu nam nhân này lớn lên thật tốt a, tùy tiện đứng thôi cũng có cảm giác áp lực như núi.

Mũi giày da chậm rãi dời xuống, gót giày kéo quần thể thao của tôi.

Trái tim nhỏ của tôi cũng trầm xuống theo.

Quần đùi thể thao bị kéo rơi, lộ ra cặp mông mãnh nam mà tôi tự hào.

Bạn cùng phòng có vẻ cảm thấy thẩm mỹ bị xúc phạm, dẫm dẫm quần lót khiến mông tôi nảy nảy.

Hắn vừa lòng hừ một tiếng, thu chân, cũng ngồi xổm xuống dưới.

Tôi hơi lo lắng cái quần lót, bị dẫm rồi liệu ông chủ còn muốn không?

Vẫn nên sớm chuyển tiền tới thẻ của mình, ngộ nhỡ thẻ bị khóa lại thì sao, tôi vẫn chưa hiểu được chuyện này, bây giờ mới hối hận sao không tra xét sớm hơn.

Bạn cùng phòng thấy tôi thất thần lại hừ lạnh một tiếng, túm cổ tôi kéo người dựa vào vách tường, ngực hắn dán sát ngực tôi có chút nóng, cũng hơi ngứa.

Tôi không nhịn được: “Gần như vậy làm gì? buổi sáng tôi ăn hành tây.”

Bạn cùng phòng khóe mắt giựt giựt, cách ra xa một chút, lạnh lùng nói: “Cậu muốn dọn đến chỗ nào?”

Tôi cho rằng sau này hắn muốn đi thăm, liền nói cho hắn địa chỉ.

Hắn gật gật đầu, cũng bắt đầu thu dọn hành lý.

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn.

Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, năm phút liền thu dọn xong hành lý.

“Cậu cũng dọn đi à?” Tôi thuận miệng hỏi.

“Ừ.”

“Thật trùng hợp, cậu trọ ở đâu?”

Trầm mặc.

Tôi tự thấy không thú vị, muốn đặt xe, hắn đè lại di động của tôi.

“Ngồi xe tôi, tôi đưa cậu đi.”

“Tiện đường không?”

Gật gật đầu.

Tôi cảm ơn, nhìn thời gian nói: “Đợi lát nữa đi ngang qua khu dạy học mới, cậu dừng một chút, tôi đón em trai.”

Gật gật đầu.

Sao tự nhiên ngoan thế?

Tôi nhìn bạn cùng phòng đang tập trung tinh thần lái xe, đột nhiên cảm giác hắn có chút giống đại cẩu, thoạt nhìn rất hung dữ nhưng kỳ thật không có uy hiếp.

Bạn cùng phòng cảm nhận được ánh mắt của tôi, nghiêng đầu nhìn lại.

Tôi kêu lên: “Nhìn đường a!”

Gật gật đầu, lại tập trung nhìn đường.

Tôi cười, không nhịn được duỗi tay sờ đầu hắn, tóc mềm như em trai tôi nhưng đen đậm hơn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp