Vì Sao Luôn Có Người Trộm Quần Của Tôi

Chương 3:


2 tháng

trướctiếp

Được nghỉ về nhà, ba tôi vẫn trước sau như một mà say như chết.

Từ khi mẹ tôi mất hắn luôn trong trạng thái này, tôi vừa học vừa làm nuôi hắn cùng em trai, hắn lại cầm tiền tôi vất vả kiếm được mua rượu uống.

Tôi đuổi em trai tới nhà hàng xóm, trở về đóng kĩ cửa, ở trước mặt ba tôi dọn tất cả rượu đi.

Hắn chửi ầm lên muốn cướp, miệng ngậm chai liều mạng mà uống, đôi mắt sưng đỏ.

“thằng ranh con, tao là ba mày. Chúng mày đều nợ tao hiểu không? Con mẹ mày, dám hỗn với tao……”

Tôi đỏ mắt, thấp giọng nói: “Thu lại lời vừa rồi đi, ông dám mắng mẹ tôi.”

“Là nó nợ tao, chết sớm như vậy, ông đây muốn ăn miếng cơm nóng cũng không được, mẹ nó……”

Hắn nói được một nửa đột nhiên im bặt.

Hàng xóm láng giềng đều ra xem, ba tôi tỉnh táo lại một chút.

Vào https://hainapbachxuyen6.wordpress.com ủng hộ mình nhé, cảm ơn mn!

Tôi tức giận dùng hết sức lực hung hăng ném tất cả rượu xuống đất, vừa khóc vừa ném, xung quanh toàn mảnh thủy tinh, tôi cảm giác có máu sền sệt chảy vào trong mắt, bàn tay đau đớn nhưng không dừng lại, ném đến khi trong nhà toàn là mùi rượu, không còn bình rượu nào nguyên vẹn mới lau máu trên trán, thở hồng hộc mà chống đầu gối.

“Thân Đồ ——” Bạn thân vội vã rống to, kéo em trai tôi xông tới, chắn giữa tôi với ba tôi.

Hắn lớn lên cao lớn, sau khi tham gia quân ngũ trở về thì cường tráng hơn rất nhiều. Ba tôi nhụt chí, chậm rì đi về phòng, trong miệng không sạch sẽ mà lẩm bẩm: “Thật con mẹ nó phiền, ném hết rượu của ông, cả ngàn đồng tiền đấy thằng phá của, mẹ nó……”

Em trai ôm chân tôi, dùng sức chôn mặt trên bụng tôi.

Tôi che lỗ tai nó, run rẩy nói: “Công tôi làm kỳ nghỉ đông, mỗi ngày bưng bê ở khách sạn đến 2 giờ, tôi đưa tiền sinh hoạt cho Thân Đồ Tiểu Ngữ ông lại dùng để mua rượu…… Nó mới mười tuổi, ông cho nó ăn cái gì? Uống cái gì? Đồng phục nó mặc đến thủng, gầy như quỷ thế này! Nếu tôi không về ông định uống chết mình, để em trai tôi đói chết sao?”

Ba tôi giả vờ không nghe, vẫn cứ hùng hổ: “Chính bởi vì nó mẹ mày mới chết, tao cho nó ăn? Tao mẹ nó phải để nó đói chết.”

Nước mắt tôi lập tức trào ra, nắm tay đánh vào mặt hắn, hắn chảy máu mũi, vừa kinh ngạc vừa cáu giận nhìn tôi, có vẻ chưa phục hồi tinh thần.

Bạn thân ngăn tôi lại, sợ đánh lão quỷ rượu xảy ra chuyện.

Em trai nắm góc áo tôi.

Ba tôi nhìn hàng xóm ló đầu ra hóng chuyện, giống như tìm được chỗ dựa mà mắng to: “Xem rõ chưa? Con trai đánh ông đây, nhìn thấy không? Con mẹ nó!”

Bạn thân nhìn chằm chằm hắn, hắn không dám hé răng, chui vào trong phòng.

Tôi xoa đầu em trai, ôm nó lên giống như khi còn bé.

Tiểu Ngữ không cao, ôm cổ tôi như gấu nhỏ, giống khi còn bé rất ỷ lại tôi.

Nó lẳng lặng nhìn tôi, tay nhỏ nâng lên muốn lau nước mắt cho tôi, bạn thân ngăn lại, nhíu mày nói: “Đi nhà tôi xử lý một chút.”

Mặt tôi bị mảnh thủy tinh cắt qua đang chảy máu, bạn thân xử lý miệng vết thương, hắn rất quen thuộc.

Mẹ của bạn thân đau lòng nhìn tôi: “Đứa nhỏ này, ba cháu như vậy cháu không phải bây giờ mới biết, biến mình thành thế này, cháu khó đông máu, không thể đụng vào những vật bén nhọn, đứa nhỏ này sao lại không cẩn thận như thế.”

Tôi cười hắc hắc, vết nước mắt và vết máu được xử lý sạch sẽ, cười lên lại là một trang hảo hán.

“Dì thương cháu nhất, yêu dì,” tôi quen thói làm nũng, “ Tiểu Ngữ của chúng ta toàn ăn cơm ở đây, dì tốt với bọn cháu quá, về sau dì già rồi, 3 đứa bọn cháu nuôi dì.”

Dì ấy bật cười, có chút ngượng ngùng lau tay trên tạp dề: “Nghỉ ngơi đi, dì xem đồ ăn được chưa, cháu thích nhất thịt kho tàu dì làm.”

Tôi từ trên sô pha bật dậy, nhẹ nhàng mà ấn bả vai dì, lon ton giống như chạy xe lửa đẩy dì vào phòng bếp.

“Ăn thịt kho tàu, cháu giúp dì dọn bát.” Bạn thân cũng vào giúp đỡ lấy đũa, lông mi rũ xuống, miệng khẽ cười.

Em trai giống tôi cắm đầu ăn, một lớn một nhỏ như hai cái đầu lợn.

Bạn thân quen thuộc gắp đồ ăn cho tôi, mềm giọng nói: “Chỉ biết ăn thịt, rau cũng phải ăn. Cậu hay nhiệt miệng lại còn không chăm ăn rau với trái cây.”

Tôi qua loa đáp ứng rồi chọc cà rốt chôn xuống phía dưới cơm.

Bạn thân cười như không cười mà nhìn tôi, tôi giả vờ không phát hiện.

Buổi tối cơm nước xong, bọn tôi đến phòng bếp rửa chén, lau sạch sẽ sàn phòng bếp, ở trên sô pha cắn hạt dưa xem TV, tán gẫu.

Tiểu Ngữ ngồi trong lòng tôi, nó đã lâu chưa gặp tôi, nãy giờ vẫn luôn dính lấy tôi.

Tới tám rưỡi, tôi muốn mang Tiểu Ngữ về nhà, bạn thân ngăn tôi, lắc đầu.

“Tối nay ở đây đi, đợi ngày mai ba cậu tỉnh rượu rồi hẵng về.”

Tôi trầm mặc trong chớp mắt rồi tươi cười ôm bả vai hắn, dựa đầu với đầu hắn một chút.

Thân thể hắn căng thẳng trong nháy mắt rồi lại nhanh chóng thả lỏng, duỗi tay ôm tôi một lúc.

Nhà bạn thân không lớn, hai phòng ngủ, ba đứa bọn tôi ngủ trong phòng bạn thân. 

Hắn dọn ra một giường đơn, lấy từ tủ quần áo một bộ đệm chăn, lại lấy chiếu trên giường lớn xuống.

“Tiểu Ngữ còn nhỏ dễ lạnh, đau bụng thì không tốt đâu.” Bạn thân của tôi từ nhỏ đã cẩn thận như vậy.

Mặc dù trời nóng nhưng Tiểu Ngữ vẫn cứ ôm tôi không buông tay, tôi từ từ vuốt ve tóc nó, hát khúc hát ru mẹ dạy tôi.

Hai anh em tôi đều giống mẹ, mẹ tôi là người dân tộc thiểu số, môi hồng chưa bao giờ cần mua son môi, hơn ba mươi vẫn bị nam sinh cấp ba gọi là em gái muốn xin số.

Ba tôi lúc trẻ cũng đẹp, hiện tại béo như lợn ngâm nước.

Giữa trưa hôm sau tôi mang Tiểu Ngữ về, ba tôi đã tỉnh rượu, trong nhà được hắn quét sạch sẽ, tóc của hắn rối bời, trong ánh mắt đều tự trách cùng khó chịu, tự đánh bàn tay mình: “Ba không xứng làm ba các con, ngày giỗ mẹ các con sắp tới rồi, ba không nhịn được liền uống lên mấy chén……”

Tôi ngăn hắn: “Vào nhà đi.”

Hắn sửng sốt, tay vô lực rũ xuống, chậm rãi đi theo về, không nhìn ra được chút nào kiêu ngạo của hôm qua.

Chắc là khi tỉnh càng uất ức, khi say càng buông thả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp