Tô Chính Lượng trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, cậu cố gắng trấn định, "Cho dù như thế, vậy thì thế nào?"

Lâm Tích Lạc nhìn thẳng vào mắt Tô Chính Lượng, "Anh lo cho em."

Tô Chính Lượng kiệt lực che dấu tâm tình, cậu cúi đầu, nhìn mũi giày, "Lâm Tích Lạc, ý tốt của anh tôi xin nhận, nhưng tôi cũng nói cho anh biết, là đàn ông, tôi có năng lực bảo vệ tốt chính mình, cho nên không cần anh lo lắng."

Lâm Tích Lạc sâu thẳm trong mắt, ánh mắt thâm thúy ý vị sâu sa, "Tô Chính Lượng, em nói đúng, là một người đàn ông, em có năng lực tự bảo vệ chính mình.

Nhưng em đã từng nghĩ tới, vì sao lại có người muốn đối phó em?"

Tô Chính Lượng không được tự nhiên tránh ánh mắt Lâm Tích Lạc, "Tôi...!biết."

Lâm Tích Lạc nhíu mày, "Em biết?"

Tô Chính Lượng trong lòng hoảng hốt, sau đó lập tức nói lại, "Tôi...!không biết."

"Em chắc chắn biết."

Tô Chính Lượng có chút khó thở nói, "Tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết.

Lâm Tích Lạc, anh rốt cục muốn gì? Đừng có quấn lấy tôi nữa, được không?"

Lâm Tích Lạc giữ chặt Tô Chính Lượng đang kích động, một phen ôm vào lòng, cảm thấy thân thể người trong ngực hơi cứng đờ, hắn hôn nhẹ lên tóc đối phương, muốn cho cậu tỉnh táo lại, "Lượng, đừng động, nghe anh nói đã.

Trải qua hai chuyện này, em hắn biết mình đang bị theo dõi.

Có người đã phát hiện ra quan hệ của chúng ta, muốn mượn tay Cố Hân Di diệt trừ em, mục đích là gì chắc trong lòng em rõ hơn anh.

Cho nên, từ giờ, em phải ở cạnh tôi mọi lúc, tuyệt đối không được rời khỏi tầm mắt của anh nửa bước."

Tiếng nói từu tính quanh quẩn bên tai, khiến người nghe hết sức an tâm.

Tô Chính Lượng dựa vào chỗ ấm áp này, tham lam hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh này.

Sau đó, ý thức được tư thế của hai người có chút ái muội, lập tức từ cố tới lỗ tai đều đỏ lên, cậu cựa quậy vài lần, thanh âm phản bác có chút không rõ, "Ai cần anh quan tâm, tôi cũng không phải là con gái, tôi có thể bảo vệ tốt chính mình."

Lâm Tích Lạc không cho Tô Chính Lượng cơ hội cự tuyệt, "Một mình em, anh lo lắng, huống hồ, còn có mẹ em cùng chị em, em cho dù không vì mình suy xét,cũng nên vì hai người đó suy xét."

"Chuyện này..."

Lâm Tích Lạc thấy Tô Chính Lượng dao động, tiếp tục khuyên nhủ, "Nếu như em không muốn để hai người họ lo lắng, em nên ngoan ngoãn nghe theo anh an bài."

Nói xong, Lâm Tích Lạc nhẹ nhàng buông Tô Chính Lượng ra, lẳng lặng chờ cậu trả lời.

Tô Chính Lượng nhăn mi suy nghĩ sâu xa, đôi môi mỏng gắt gáo mím thành một đường, nhìn dáng vẻ của cậu thì chắc là đang đấu tranh nội tâm kịch liệt.

Lúc lâu sau, cậu lạnh nhạt mở miệng, "Nếu tôi đồng ý với anh, vạn nhất hai ngượi bọn họ hỏi, tôi phải nói thế nào?"

"Vậy thì đem chuyện của chúng ta nói cho hai người đó biết."

"Lâm Tích Lạc, anh..."

Lâm Tích Lạc nhìn khuôn mặt trắng nõn Tô Chính Lượng hiện lên tia tức giận, nghiêm túc nói, "Em nói em bận việc, trong khoảng thời gian này sẽ không về."

Tô Chính Lượng rũ mắt gật gật đầu, "Cũng chỉ có thể nói như vậy."

Lâm Tích Lạc vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Tô Chính Lượng, "Đi thôi."

Tô Chính Lượng ngón tay giật giật, "Lâm Tích Lạc, buông tay."

"Không buông."

"Anh..."

"Anh sợ anh mà buông, em sẽ chạy mất."

Phù phù, phù phù...!
Tô Chính Lượng nghe thấy Lâm Tích Lạc nói vậy, tim đập càng nhanh.

Cậu nghiêng đầu, nhỏ giọng nói, "Tôi sẽ không chạy."

Lâm Tích Lạc âm thầm câu môi, hắn duỗi tay, cùng đầu ngón tay có chút lạnh của Tô Chính Lượng giao triền một chỗ, hướng phía xe đi đến.

Trên đường về, Tô Chính Lượng gọi cho Tô Chính Thanh, nói với đối phương tối nay phải tăng ca, không về được.

Tô Chính Thanh trong điện thoại nhắc nhở cậu phải chú ý chăm sóc bản thân, nhớ phải nghỉ ngơi sớm linh tinh linh tinh, dong dài một hôig, sau đó còn nói Du Thiếu Kỳ đang ở nhà mình, hỏi tình huống của cậu xong, liền hỏi có muốn cùng Du Thiếu Kỳ nói chuyện không.

Tô Chính Lượng nghe thấy tên Du Thiếu Kỳ, thanh âm trả lời Tô Chính Thanh có chút mất tự nhiên, chút biến hóa nhỏ này hiển nhiên không qua nổi mắt Lâm Tích Lạc, tay cầm lái, dư quang kham kham.

Khuôn mặt tuấn tú của Tô Chính Lượng lộ vẻ có chút khó chịu, cậu cố trấn định, nói với Tô Chính Thanh mình hơi mệt, lập tức cúp điện thoại.

Hai người tại một nhà hàng gần đó ăn lung tung vài món, Tô Chính Lượng liền đi theo Lâm Tích Lạc tới nhà hắn.

Trong phòng, tối đen một mảnh.

Lâm Tích Lạc chạm vào công tắc trên tường, mở cửa.

Đèn treo thủy tinh chiếu sáng cả căn phòng, Tô Chính Lượng híp lại hai mắt, nhìn địa điểm quen thuốc trước mắt.

Phòng to như vậy, bài trí xa hoa, nội thất thanh lịch, đủ để thể hiện phẩm vị cùng thẩm mỹ của chủ nhân.

Bên ngoài cửa kính trong suốt, là nhưng tòa nhà cao tầng ở S thành, dưới bóng đêm ẩn hiện, các tòa nhà cùng với ánh đèn rực rỡ, vừa thực vừa ảo.

Đôi mắt hẹp dài, lặng yên nhìn vào vua của nhạc cụ nằm yên tĩnh bên kia phòng khách.

Ánh sáng rực rỡ, chiếu trên nóc đàn, ở bên trong phòng khác xa hoa làm hiện lên hình ảnh vô cùng đẹp mắt.

Chậm rãi đi đến bên cạnh nó, Tô Chính Lượng mở nắp đàn, phím đàn đen trắng dần hiên ra, sâu kín vươn ra đầu ngón tay, chạm vào nó, cảm thụ xúc cảm lạnh như băng của nó.

Chậm rãi ngồi xuống, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ lướt qua phím đàn, như tiếng suối trong, vang vọng khắp căn phòng trống trải.

Lâm Tích Lạc dựa vào tường, khoanh tay, lẳng lặng nhìn thân ảnh gầu bé ngồi ngay ngắn trước đàn dương cầm kia, lắng nghe giai điệu quen thuộc hàm chứa biết bao hồi ức đẹp đẽ kia, những kí ức tưởng như đã ngủ quên trong lòng dần dần trỗi dậy.

Tô Chính Lượng nhắm mắt, lông mi dài mà dày theo giai điệu khi thì ngẩng cao kích động, khi thì thấp giọng tụng ngâm nhẹ nhàng rung động, hoàn toàn quên mình mà tập trung đánh đàn, khiến Lâm Tích Lạc không tự chủ được mà tiến lên phía trước.

Khí tức quen thuộc quẩn quanh, không biết khi nào thì ngồi ở bên cạnh mình.

Bốn bàn tay cùng nhảy trên các phim đàn, không có mảy may do dự, tiếng đàn trong trẻo nhu hòa dần dần vang lên dưới những ngón tay thon dài, giai điệu trầm ổn hữu lực, dưới ngón tay của người chơi đàn, vang vọng khắp phòng

Trong trí nhớ, khi có gió nhẹ ấm áp thổi qua, hai người đã từng nắm tay nhau đi chu du khắp nơi, lang thang trên những nẻo đồi xanh mướt.

Khi đó cảm giác thế giới thật rộng lớn, thời gian chậm chạp trôi qua, hai cậu con trai mười ngón tay đàn vào nhau, thế giới rộng lớn và anh tĩnh khi ấy, cũng chỉ có hai người bọn họ.

Cuối cùng, chạy laonj một hồi, đến khi mệt lả, họ bước vào chốn đào nguyên sau rừng cây rậm rap.

Đó là một lưu vực sông, dưới ánh chiều ta, khắp núi đồi hoa bách hợp thuần khiết nở rộ, cánh hoa trắng noãn non mềm nhuộm ít màu hồng, giống như đang thiêu đốt cuộc sống này.

Vẻ đẹp sáng lạn xịnh đẹp như vậy, lại chẳng có mấy ai được chiêm ngưỡng.

Khoảnh khắc đó, đã vô cùng rung động, cứ như vậy, thật sâu mà khắc vào trong đầu, không cách nào xóa đi được.

Kết thúc bản nhạc, Tô Chính Lượng chậm rãi mở mắt, đập thẳng vào mắt, chính là khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ.

Nhưng nhĩn kĩ lại, so với trong trí nhớ, khuôn mặt sáng lạn, tự tin, ngạo nghễ kia đã có vài phần thành thục, trải qua 6 năm tôi luyện cũng trở nên vương giả hơn trước rất nhiều

Hai người lẳng lặng chăm chú nhìn nhay, giờ khắc này, hết thảy giống như đều ngừng chuyển động.

"Lượng, trở lại bên cạnh anh, được không?"

Tô Chính Lượng rũ xuống mi mắt, không nói.

Lâm Tích Lạc ngả nhười về trước, một chút một chút một mà tới gần Tô Chính Lượng đang cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vào cái trán trơn bóng của cậu..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play