Tô Chính Lượng đặt ly cà phê xuống, lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên người gọi, cậu không chút do dự ấn xuống, "Mẹ ạ."
Đầu dây bên kia, giọng nói của mẹ Tô tràn đầy hưng phấn, "Tiểu Lượng, gần đây có khỏe không?"
"Con khỏe ạ, mẹ và chị thì sao ạ?"
"Chị với mẹ đều khỏe cả, tháng sau Thanh Thanh sẽ kết hôn, hôn lễ định vào ngày thứ mười của tháng sau, con nhớ thu xếp thời gian về dự đám cưới chị đó."
Tô Chính Lượng vui mừng cười, "Thật tốt quá, cuối cùng chị ấy cũng tìm được hạnh phúc cho riêng mình, con sẽ thu xếp thời gian để về."
Giọng nói dịu dàng của mẹ Tô từ đầu dây bên kia truyền đến, "Vậy thì tốt rồi, từ sau khi con đi Đức hai năm trước, mẹ và Thanh Thanh mỗi ngày đều nhớ con, đúng lúc con bé kết hôn, con nhớ về đoàn tụ với gia đình nhé."
"Vâng ạ."
"Tiểu Lượng, hiện tại chuyện của chị con đã giải quyết xong rồi, con có thích cô bé nào ở bên đó không?"
Tô Chính Lượng biết mẹ nhất định sẽ nhân cơ hội này để hỏi thăm tình hình của mình, đành lảng tránh, "Mẹ, con không muốn nói đến chuyện yêu đương bây giờ. Sau bao nhiêu chuyện, con chỉ muốn một mình trôi qua trong yên bình. Với lại mục đích con đến đây là để học âm nhạc, cho nên, mẹ đừng ép con."
"Vâng ạ, mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé con cúp máy trước đây."
Đặt điện thoại xuống, tâm tình phức tạp trên mặt Tô Chính Lượng lại lặng lẽ nổi lên.
Hai năm trước, khi biết Lâm Tích Lạc chưa bao giờ yêu mình, cho dù bị đối phương đối xử như vậy, Tô Chính Lượng cũng không ngã xuống như tám năm trước. Mặc dù có một khoảng thời gian ngắn đau đớn, nhưng cậu đã không còn là cậu của năm xưa.
Cậu chôn chặt mọi nỗi đau và sự uất hận trong lòng, mục tiêu duy nhất của cậu là một ngày nào đó được đứng trên sân khấu thế giới và biểu diễn trước mọi người.
Từ chối tình yêu của Du Thiếu Kỳ, một mình tới Heidelberg, chính là muốn cắt đứt liên lạc với mọi người và mọi thứ liên quan đến tình cảm.
Thời gian thực sự là một liều thuốc thần kỳ, nó có thể khiến con người ta dần dần quên đi những trải nghiệm đau thương đã từng trải qua.
Tuy nhiên, liệu vết sẹo đã đeo bám cậu nhiều năm này có thực sự lành lại dễ dàng như vậy? Liệu chất độc đã ngấm vào xương tủy có biến mất không dấu vết dưới cái nắng như thiêu đốt? Sẽ có một ngày trở lại sao? Và bằng cách cố tình xóa nó đi như vậy, cậu sẽ thực sự quên đi sao?
Có lẽ giống như ông lão đó nói, cậu vẫn sẽ quan tâm, nhưng chỉ còn là những hồi ức đã qua, không còn sự lưu luyến nữa.
Biết được tin chị gái mình sắp kết hôn, cậu mừng lắm, ước gì bây giờ có thể bay luôn về gặp để gửi lời chúc phúc đến chị ấy. Nhưng mà, một khi cậu trở về, những người cậu phải đi xem mắt sẽ nối tiếp nhau đến.
Cậu đã quyết định rõ ràng cả đời này sẽ không bao giờ yêu nữa, cũng sẽ không rung động với bất kì ai, nhưng nghĩ đến cảnh mẹ cầu xin mình mà thở dài, trong lòng Tô Chính Lượng lại bị dao động.
Tô Chính Lượng không biết mình quay về có ý nghĩa gì không? Liệu có thực sự sẽ lại rơi vào vòng xoáy tình cảm tra tấn lẫn nhau này không? Trái tim cậu đã thủng lỗ chỗ rồi, liệu cậu sẽ biến người khác thành như cậu nữa sao?
Giọng nói thầm lặng tận đáy lòng bỗng nhiên vang lên vào lúc này, giống như có phép thuật, thì thầm bên tai, luôn thúc giục trái tim Tô Chính Lượng.
Không, không, mình trở về chỉ là tham dự hôn lễ của chị gái, sẽ quay lại sau khi kết thúc, và không liên quan đến bất kì ai nữa.
Nhưng mẹ của mình thì sao? Cậu thực sự nhẫn tâm nhìn bà ấy dùng vẻ mặt đầy nước mắt cầu xin, lại từ chối lời đề nghị của bà ấy một cách tàn nhẫn sao? Tô Chính Lượng, chuyện như vậy cậu có thể làm được sao?
Một người mà trái tim họ đã chết thì không còn tư cách gì để được người khác yêu thương. Cứ để cho cậu một mình gánh vác tất cả tội nghiệt và sự bất hiếu, cho dù bà ấy có năn nỉ cậu như thế nào, cậu cũng không thể đi thương hại người khác nữa.
Gió đêm lạnh lẽo, cùng với hương hoa trong sân thấm vào trái tim Tô Chính Lượng. Trên bầu trời màu xanh đậm, một vầng trăng non treo cao trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng bạc.
Lặng lẽ nhìn lên bầu trời đêm yên tĩnh, sự sầu lo sâu sắc từ khuôn mặt trắng trẻo hiện ra.
Vô thức chạm vào mặt dây chuyền nhỏ quanh cổ, Tô Chính Lượng đột nhiên nhận ra điều gì đó, cậu cởi bỏ thứ đeo trên cổ mình.
Đôi mắt màu đen sâu kín nhìn chiếc nhẫn bằng bạc nóng như nhiệt độ cơ thể của mình trong tay, ánh mắt như nước hồ, ý tứ sâu xa.
Ngày đó, cậu vốn định vứt chiếc nhẫn đi, nhưng lại tình cờ đụng phải Lâm Nguyên. Sau khi trở về nhà, bản thân lại suy nghĩ lung tung, vật lộn nhiều ngày, cuối cùng vẫn không vứt nó đi.
Để luôn nhớ những gì Lâm Tích Lạc đã từng làm với mình, Tô Chính Lượng dùng một sợi dây da xuyên qua nó rồi đeo trên cổ.
Chỉ là, không biết từ bao giờ, khi trong lòng cảm thấy bất an hay do dự, lại vô thức chạm vào. Chỉ khi cảm nhận được kết cấu kim loại độc đáo của chiếc nhẫn này, nỗi sợ hãi và bối rối trong lòng sẽ dần biến mất, trái tim lo lắng cũng sẽ dần bình tĩnh lại.
Nhìn sâu vào chiếc nhẫn, suy nghĩ của Tô Chính Lượng bay về phương xa.
Cách đây không lâu, tại trường Piano Heyson, có một cô gái đã tỏ tình với cậu.
Thực ra, từ lâu cậu đã cảm thấy thái độ của đối phương đối với mình không bình thường, nhưng cậu đã chọn không yêu ai nên chỉ có thể tiếp tục giả vờ như không biết. Tuy nhiên, cô gái ấy dường như bị quỷ ám, thậm chí khi cậu nói bóng gió với cô ấy không biết bao nhiêu lần, cô ấy cũng bịt tai làm ngơ.
Ngày đó, cậu uyển chuyển từ chối đối phương. Khi cô gái hỏi lý do từ chối, cậu bất ngờ lấy chiếc nhẫn đeo ở cổ, đưa cho đối phương xem.
Cô gái vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy chiếc nhẫn, sau đó hơi thất vọng cười nói: "Tô à, có lẽ anh rất yêu cô ấy."
Lúc đó, cậu không chút do dự mà dứt khoát nói: "Không, tôi đã không còn yêu hắn nữa, đeo thứ hắn đưa cho, là để nhắc nhở bản thân mình, phải luôn nhớ những chuyện hắn đã làm với tôi."
Khi cô gái nghe thấy cậu dùng từ "hắn" chứ không phải "cô ấy", đôi mắt xinh đẹp màu xanh biển của cô ấy ngoài lộ sự kinh ngạc còn có chút khiếp sợ.
"Tô, nếu anh đã không yêu hắn ta nữa, vì sao lại không thể chấp nhận em?"
"Thật sự rất xin lỗi, tình yêu đối với tôi mà nói quá nặng nề, trải qua quá nhiều, tôi đã quá mệt mỏi, không thể chịu đựng được tình yêu của bất cứ ai nữa. Em là một cô gái tốt, em chắc chắn sẽ tìm thấy được tình yêu đích thực của mình."
Đúng vậy, mỗi người đều có thể tìm được tình yêu của mình, chị gái cậu đã tìm được, hắn cũng đã tìm được.
Đầu ngón tay mảnh khảnh vặn chặt chiếc nhẫn, véo ra hai vết hằn sâu trên cùi ngón tay, đáy mắt Tô Chính Lượng lạnh dần.
Tô Chính Lượng, nếu cậu đã chọn không yêu nữa, thì đừng buồn nữa, đừng hoài niệm và đừng mong chờ thêm gì nữa.
Cậu nới lỏng ngón tay một chút, chiếc nhẫn ấm áp lặng lẽ tuột khỏi tay, rơi xuống bụi cỏ.
Lâm Tích Lạc, tạm biệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT