☆ Chương 138: Cưỡng bức (2)

———-Editor:Mèo————-

Trong phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, yên tĩnh dị thường, chỉ có thể nghe được tiếng th ở dốc dồn dập, phập phồng của hai người, mùi hương nam tính nhàn nhạt ở trong không khí chậm rãi tản ra, như có như không lại có vẻ dị thường dâm mỹ.

Mang theo không khí hơi lạnh một lần nữa rót vào phổi của mình, Tô Chính Lượng giống như được đại xá hít sâu vài hơi. Chỉ là, chưa kịp điều chỉnh hơi thở, một giây sau, thanh âm mang theo vài phần khàn khàn cùng d*c vọng kia ở bên tai một lần nữa vang lên, “Bé con, em sẽ không cho rằng như vậy mà đã kết thúc chứ? ”

Tô Chính Lượng bất ngờ mở mắt ra, thẳng tắp nhìn về phía đối phương, thanh âm hơi mang theo sự tức giận, “Lâm Tích Lạc. Rốt cuộc anh muốn gì…”

Trải qua một phen dây dưa vừa rồi, kiểu tóc hoàn mỹ của Lâm Tích Lạc hoàn toàn bị phá hủy, mái tóc rối bời trên trán, che đi hai mắt, làm cho người ta không cách nào nhìn ra cảm xúc của hắn. Hắn không nói gì, một bàn tay dính đầy t1nh trùng kéo cà vạt của mình xuống, trói cổ tay Tô Chính Lượng lại, khiến cho đối phương không thể động đậy.

“Thằng khốn… Anh buông ra…”

Hai gò má đỏ ửng phiếm tình, Tô Chính Lượng liều mạng thoát hai tay ra, ra sức muốn giải thoát, hai chân cũng không ngừng đá vào đối phương.

“Câm miệng.”

Tiếng th ở dốc nặng nề của Lâm Tích Lạc mang theo tức giận, hắn tàn nhẫn nắm lấy cổ áo Tô Chính Lượng, đẩy đối phương đến trước cửa sổ thủy tinh sát đất, từ sau lưng đè lên. Lập tức, vươn hai ngón tay ra, dùng tinh dịch còn sót lại ở trên tay trực tiếp nhét vào miệng đối phương, đùa bỡn cái lưỡi mềm mại, phát ra tiếng nước “chậc chậc”. 

“Ưm…”

Vị giác trên gốc lưỡi lần đầu tiên nếm được hương vị của mình, khiến Tô Chính Lượng đột nhiên mở to hai mắt. Cậu vừa xấu hổ vừa tức giận, bị buộc phải mở miệng ra, không chút lưu tình cắn vào hai ngón tay Lâm Tích Lạc.

Ai ngờ, đối phương chỉ thoáng dừng một chút, càng lúc càng dùng sức đùa bỡn đầu lưỡi của cậu, tà mị nhếch môi cười nói, “Bé con, em thật đúng là không lưu tình. ”

Sau đó, phần đùi mạnh mẽ của Lâm Tích Lạc chen vào giữa hai ch@n Tô Chính Lượng, bàn tay kia lại không an phận di chuyển đến giữa eo cậu, giọng nói khàn khàn mị hoặc tức giận, “Xem ra, tôi cũng không cần khách khí với cậu nữa. ”

“A… Ưm…”

Cổ tay Tô Chính Lượng bị cà vạt buộc chặt, miệng cũng bị ngón tay đối phương mạnh mẽ cạy mở, nước bọt không ngừng chảy qua cằm từ mép miệng, chảy xuống cổ, càng tăng thêm vài phần hỗn loạn.

Sâu trong hai mắt sâu thẳm, d*c vọng nóng bỏng muốn trào ra, Lâm Tích Lạc rút ngón tay ra, mang theo mấy sợi tơ màu bạc ái muội. Sau đó, hắn nặng nề hít sâu một hơi, đem hạ th@n nhét chặt vào thân thể người phía trước.

Cách mấy lớp vải dày, Tô Chính Lượng đều có thể rõ ràng cảm thấy phía sau bị một cự vật nóng rực, cứng rắn gắt gao kề chặt vào chân. Cái thứ hùng vĩ chờ tiến công này ngang nhiên khiến Tô Chính Lượng hoảng sợ trừng to hai mắt, cậu dùng sức không ngừng đong đưa thân thể của mình, khó có thể tin kêu, “Không, không cần! ”

Tiếng hô và giãy dụa của cậu đổi lấy bị đối phương càng vô tình áp chế, thanh âm khàn khàn của người đàn ông phía sau, vô tình tiến vào bên tai Tô Chính Lượng, “Đừng nhúc nhích, nếu không, tôi không ngại để nhân viên của tôi tiến vào xem chúng ta l@m tình đâu. ”

Nghe Lâm Tích Lạc nói ra những lời như vậy, Tô Chính Lượng không chịu nổi trong đầu ầm ầm rung động. Giờ khắc này, cậu rốt cục cũng hiểu, bất luận giãy dụa như thế nào, hiện tại cậu cũng đã thành thịt trên thớt, trốn không thoát. Thể xác và tinh thần mệt mỏi, cậu cũng đã không còn bất kỳ sức lực nào để phản kháng lại đối phương nữa.

Mình đã làm gì sai? Vì sao lại cùng Lâm Tích Lạc biến thành như vậy? Chẳng lẽ những khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi từng trải qua với hắn thật sự chỉ là một giấc mơ sao?

Hối hận nhắm hai mắt lại, hai giọt nước mắt trong trẻo tràn ra khóe mắt, Tô Chính Lượng thấp giọng nức nở nói, “Vì sao… Vì sao giữa chúng ta lại trở nên như thế này…”

Ánh mắt tr@n trụi vững vàng nhìn chằm chằm sườn mặt người trong ngực, nhìn biểu cảm thống khổ, ẩn nhẫn của đối phương, loại mỹ cảm cấm dục cùng sắc mặt ửng hồng này, Lâm Tích Lạc cũng không cách nào đợi được nữa, hiện tại hắn, chỉ muốn hung hăng xỏ xuyên đối phương.

Tiếng sột soạt vang lên, Tô Chính Lượng nghe thấy thanh âm thắt lưng của mình bị cởi ra, tiếp theo hạ th@n đột nhiên lạnh lẽo.

Không đợi cậu kịp phản ứng, phía sau đã lâu không có người vào, hành lang khô khốc, không có chút bôi trơn nào, đối phương cứ như vậy xông thẳng vào, đau đến Tô Chính Lượng há miệng kêu nhẹ một tiếng.

“A…”

Tô Chính Lượng chỉ cảm thấy chỗ khó có thể mở miệng kia đau đớn như bị xé rách, thân thể tựa như bị người khác cứng rắn chia làm hai nửa, ngoại trừ đau đớn, cũng chỉ có đau đớn.

Trong không khí, có mùi máu tươi mơ hồ, Tô Chính Lượng biết, nhất định là chỗ đó đã bị rách ra.

Cảm giác khó chịu cùng đau đớn nóng bỏng khi bị dị vật xâm nhập khiến Tô Chính Lượng đau đến chết đi sống lại, theo bản năng, cơ bắp toàn thân căng thẳng, kẹp chặt thứ đối phương đang đút vào được một nửa.

Người đàn ông phía sau cũng không tốt hơn Tô Chính Lượng bao nhiêu, hít sâu một hơi, Lâm Tích Lạc âm thầm trầm xuống mi tâm, dùng sức mạnh mẽ banh ra chỗ bí ẩn kia, đem thứ nóng của mình từng chút một gian nan đẩy vào bên trong.

“Ư, ư…ưm…”

Tô Chính Lượng thống khổ nhíu mày, khuôn mặt vốn đã đỏ lựng vì đau đớn mà trở nên trắng bệch, rịn ra chút mồ hôi, trộn lẫn nước mắt, theo hai bên má chậm rãi chảy xuống.

Người đàn ông dừng lại động tác, tiến đến bên tai Tô Chính Lượng th ở dốc nói, “Đừng kêu, chẳng lẽ em thật sự muốn cho người bên ngoài nghe được chúng ta đang làm gì à? ”

Trên khuôn mặt trắng bệch, hiện lên một tia đỏ cực kỳ không tự nhiên, Tô Chính Lượng vô cùng xấu hổ phẫn nộ, gắt gao cắ n môi dưới, để tránh mình không nhin được phát ra tiếng r3n rỉ. Cậu cố gắng nín thở, nơi tiếp nhận cự vật nóng kia cố gắng co rút lại, không dám thả lỏng một khắc.

“Bé con, em thật chặt, anh sắp bị em cắn đứt rồi.” Đôi môi bạc tình phun ra những lời vô cùng trôi chảy, đầu lưỡi trơn trượt linh hoạt quét qua d ái tai và ốc tai mẫn cảm của Tô Chính Lượng. Hắn đưa một bàn tay ra, nắm lấy cằm của người dưới thân bởi vì đau đớn mà hoàn toàn mềm nhũn, nhẹ nhàng an ủi.

Môi dưới bị cắn chặt, hàm răng Tô Chính Lượng “lộp cộp” vang lên. 

Hạ thân tr@n trụi bại lộ trong không khí, loại cảm giác phảng phất như bị nhiệt độ cao kinh người hòa tan, đổi lấy phản ứng mãnh liệt của Tô Chính Lượng, toàn thân như bị thứ đang chôn trong người kia tra tấn và dày vò, khiến cho thân thể lạnh lẽo không ngừng run rẩy.

Hai chỗ mẫn cảm bị luân phiên đối đãi, kh0ái cảm xông thẳng vào đại não, rõ ràng hận hắn như thế, rồi lại chờ mong loại cảm giác này, tâm tình lại vô cùng thống khổ, khiến cho thân thể Tô Chính Lượng trở nên mẫn cảm hơn, cơ bắp cứng ngắc cùng cơ vòng sau cũng bắt đầu có dấu hiệu thả lỏng.

Thấy thân thể đối phương dần dần mềm nhũn, chỗ cứng rắn của Lâm Tích Lạc tiếp tục tiến vào, thanh sắt nóng đó mỗi khi tiến vào trong thân thể đối phương sâu hơn một chút, đều có thể nghe được tiếng đối phương thấp giọng mắng chửi.

Chỉ là, vốn dĩ là tức giận mắng chửi, lại giống như thay đổi âm điệu, làm cho người ta nghe không giống như là mắng người, ngược lại giống như tình nhân đang tán tỉnh nhau.

Thanh âm khinh bỉ trào phúng của người đàn ông vang lên, “Bé con, giữ lại chút sức lực đi, đừng mắng nữa, nếu không lát nữa em làm sao chịu được sự tấn công của anh đây? ”

“Lâm Tích Lạc… Đồ súc… Ư, —-“

Trong những tiếng r3n rỉ thật dài, cự vật nóng rực rốt cục hoàn toàn tiến vào, mùi máu tươi trong không khí càng nồng đậm thêm. Tô Chính Lượng có thể cảm nhận được chất lỏng ấm áp từ phía sau chậm rãi chảy ra, theo gốc đùi chảy xuống.

Người đàn ông phía sau tựa hồ đang rất hưởng thụ, hắn thở ra một hơi thật sâu, cảm nhận thành ruột gắt gao bao bọc mình, loại cảm giác thoải mái chặt chẽ như tơ lụa này khiến hắn trong nháy mắt giống như lên thiên đường.

Cảm giác đau đớn dường như có chuyển biến tốt đẹp, lúc này, Tô Chính Lượng mới thật sự cảm nhận được vật c ứng rắn khổng lồ nóng rực kia, lẳng lặng c**ng cứng trong thân thể mình.

Chỗ kia của cậu đang chứa đựng đối phương, vách ruột còn có thể rõ ràng cảm giác được mạch đập mạnh mẽ trên thanh sắt nóng rực, loại cảm giác khác thường đã lâu không gặp này khiến cho Tô Chính Lượng không thoải mái giật giật.

Nào ngờ cậu lơ đãng động đậy như vậy, thứ ở trong trong cơ thể cậu đang chờ động lại tăng lên một vòng.

Người đàn ông phía sau nặng nề hít sâu một hơi, đẩy vào sâu hơn, sau đó, được máu bôi trơn, hắn không nói hai lời bắt đầu luận động.

Trong văn phòng trống trải yên tĩnh, truyền đến tiếng nước dâm mỹ làm cho người ta nghe xong tim đập đỏ mặt, cùng với tiếng va chạm có quy luật, thỉnh thoảng vang lên một ít r3n rỉ và tiếng th ở dốc khe khẽ.

Nửa người trên của Tô Chính Lượng dán lên cửa sổ thủy tinh, hai tay giơ cao tựa vào cửa sổ thủy tinh trong suốt, người phía sau lần sau đút vào so với lần trước càng sâu hơn, không hề có bất kỳ sự kh0ái cảm và hạnh phúc nào, lần lượt đều đ@m vào chỗ sâu nhất của cậu, phảng phất một giây sau sẽ đâm thủng dạ dày cậu, khiến cho người ta ghê tởm.

“Lâm Tích Lạc… Tại sao… Tại sao lại như vậy… ưm…”

Khuôn mặt đầy chua xót, cố nén cảm giác buồn ngủ, Tô Chính Lượng cúi đầu lẩm bẩm, lại giống như đang chất vấn người đàn ông phía sau.

Trong đôi mắt nóng bỏng, toàn là thương tiếc, bất đắc dĩ, lặng lẽ rơi xuống, lặng lẽ ngửi ngửi mùi hương nhạt nhẽo nơi tóc của đối phương, Lâm Tích Lạc cố nén sự thống khổ trong lòng, rút ra c ắm vào càng mạnh mẽ.

Dần dần, cảm giác đau đớn biến mất, cảm giác tê dại từ sau trong truyền đến đại não, Tô Chính Lượng rốt cục không cách nào kiềm chế được cúi đầu xuống.

Đột nhiên, khi thứ nóng bỏng kia chạm qua một nơi nào đó, tiếng r3n rỉ của Tô Chính Lượng đột nhiên thay đổi, người đàn ông phía sau giống như là phát hiện ra đại lục mới, càng tăng nhanh tần suất, lần lượt chạm qua điểm kia, quấy nhiễu đối phương không thể khống chế được cả người run rẩy, hoàn toàn xụi lơ trong ngực người đàn ông phía sau.

Hô hấp lộn xộn, hai người đàn ông trưởng thành kề sát vào nhau vận động kịch liệt, không ngừng có chất lỏng mặn mà từ trên mặt chảy xuống, nhỏ xuống thảm, sớm đã không phân biệt được rốt cuộc là mồ hôi hay nước mắt.

Nam nhân trầm mặc đã lâu cười nói, “Bé con, ngẩng đầu nhìn chính mình đi, em có biết bây giờ em d@m đãng thế nào không? ”

Tô Chính Lượng cố hết sức mở hai mắt ra, cố gắng nhìn mình qua khung cửa kính trong suốt. Khuôn mặt tái nhợt lộ ra màu đỏ tươi khác thường, trong đôi mắt đen hẹp dài, tràn ngập d*c vọng, tiếng th ở dốc nhẹ nhàng trút xuống, vẻ mặt hưởng thụ kia như đang thừa nhận người đàn ông chà đạp mình có thể coi là bình thường sao? 

Hoảng sợ quay đầu lại, Tô Chính Lượng không dám nhìn thêm, thân thể bị người đàn ông đó ác ý vuốt v e, kh0ái cảm phía sau lại từng trận đánh tới, khiến cậu sắp sụp đổ rồi.

Người đàn ông tựa như phát hiện cậu đang mất tập trung, chạm mạnh vào điểm đó, khiến Tô Chính Lượng thở hổn hển, “Không… A…”

Bỗng nhiên, thành ruột kịch liệt co rút lại, Lâm Tích Lạc biết đối phương đã sắp l3n đỉnh. Hắn nhanh chóng cởi cà vạt quấn quanh tay Tô Chính Lượng ra, buộc vào đầu kh@c của thứ kia, sau đó cười xấu xa nói, “Bé con, anh sẽ không để em ra nhanh như thế đây…”

Tô Chính Lượng hung tợn mắng, “Tên chết tiệt này… A…”

“Tổng giám đốc, ” Ngoài cửa vang lên một giọng nam có chút vội vàng, “Chỗ tôi có một văn kiện khẩn cấp cần chữ ký của ngài, bây giờ tôi có thể vào được không? ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play