☆Chương 121: Không thể nói trước

-------------------------------Editor:Mèo-------------------------------

"Vào đi."

Lý Tư Phàm vặn nắm cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa, nhìn thấy Ly Tạp ngồi trên ghế sa lông, hướng cô gật đầu nhẹ nhàng, sau đó nói với Lâm Tích Lạc, "Chủ tịch, hoan nghênh cậu trở về.

Đây là tài liệu trong vòng 10 ngày qua của tập đoàn, còn một ít văn kiện cần cậu tự tay kí, mời xem qua."

Nói xong, Lý Tư Phàm đem một xấp văn kiện dày đặt trên bàn Lâm Tích Lạc.

Lâm Tích Lạc lạnh nhạt gật đầu, "Cứ để đó đi, lát tôi xem.

Tiểu Phàm, khoảng thời gian này An Lệ Na ở trong tập đoàn, cô ta đã tham gia vào những việc gì?"

"Từ khi Lâm lão gia để cho An Lệ Na vào ban giám đốc, rất nhiều chuyện trong tập đoàn đều do cô ấy xử lý, mấy đồ vật của cậu gửi đến, cô ấy cũng hỏi đến," khuôn mặt tuấn tú của Lý Tư Phàm hiện lên vài tia bất mãn, hắn nhỏ giọng nói thầm một câu: " Thật giống như cô ta đã coi mình như phu nhân chủ tịch tập đoàn vậy"

Lâm Tích Lạc nhíu mày, thanh âm lạnh lùng, "Trừ bỏ công việc, cô ta có cùng cha tôi lén lút gặp nhau không?"

Lý Tư Phàm lắc đầu, "Trừ mấy ngày trước Lâm lão gia có tới tập đoàn, mấy ngày nay ông ấy không đến, cho nên hai người có từng lén lút nói chuyện với nhau thì tôi cũng đâu có biết."

Lâm Tích Lạc trầm ngâm một chút, chuyển trọng tâm câu chuyện: "Phái cậu đi tra chuyện kia, ra sao rồi?"

Lý Tư Phàm không nói tiếp, anh quay đầu nhìn Ly Tạp ngồi trên ghế sa lông, vẻ mặt mờ mịt nhìn bọn họ nói chuyện, mặt lô ra vẻ khó khăn, "Chủ tịch, vị tiểu thư này...!"

Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Ly Tạp, hắn nói: "Không sao, cậu cứ tiếp tục nói đi."

Lý Tư Phàm gật gật đầu, tiếp tục báo cáo, "Đồ là do Lâm Nguyên lấy đi, hơn nữa Du Thiếu Kỳ cũng đã biết chúng ta âm thầm điều tra hắn mà còn lợi dụng chuyện của hắn với Tô Chính Lượng."

Quả nhiên là thế.

Mặt Lâm Tích Lạc âm u xẹt qua vài tia lạnh lẽo, "Tôi biết rồi, cậu lui xuống trước đi."

Đợi Lý Tư Phàm xoay người rời đi, Lâm Tích Lạc lại mở miệng gọi anh lại, "Mấy ngày nay có khả năng tôi sẽ rất bận, cậu mang Mạt Thụy tiểu thư đi làm quen Lâm thị một chút, có thời gian tôi sẽ mang cô ấy đi dạo S thành."

"Tôi biết rồi, xin chủ tịch yên tâm giao Mạt Thụy tiểu thư cho tôi," Lý Tư Phàm hơi hơi cúi người, bước đến trước mặt Ly Tạp, "Mạt Thụy tiểu thư, chúng ta đi thôi."

Đôi mắt xanh biếc có chút kinh ngạc nhìn chàng trai trẻ trước mặt nói tiếng Anh lưu loát, Ly Tạp cẩn thận đánh gía anh.

Khuôn mặt tuấn dật, vẻ mặt thong dong, cùng khí chất cao cao tại thượng của Lâm Tích Lạc bất đồng, khuôn mặt trầm tĩnh của đàn ông Trung Quốc mang theo vài phần nội liễm cũng ôn nhã.

Nhìn qua không tồi, đáng tiếc không phải loại hình cô thích.

Hơi ghé mắt nhìn Lâm Tích Lạc, thấy đối phương nhẹ nhàng hướng mình gật đầu, cô liền buông chén, đi theo Lý Tư Phàm ra ngoài.

Đợi Ly Tạp rời đi cùng Lý Tư Phàm, Lâm Tích Lạc mở văn kiện ra.

Nét chữ sắc bén ký lên văn kiện, rất nhanh, một chồng văn kiện của mấy ngày đã xử lý xong xuôi.

Lâm Tích Lạc lật lật mấy tập văn kiện, trong đó có hai tập khiến hắn chú ý.

Một tập là về hạng mục đầu tư D thị, còn lại tập kia là quyết nghị thay đổi nhân sự của Lâm thị.

Hai tập văn kiện này, đều là nhân lúc hắn không ở trong nước mười ngày mà cha hắn tự quyết.

Hạng mục đầu tư D thị hắn xem xét rất kỹ lưỡng, xác định không có vấn đề gì mới đặt bút ký xuống.

Tập quyết nghị thay đổi nhân sự, trừ bỏ việc quyết định giám đốc mới bên ngoài, còn có hai quản lý nhân viên trung tầng được hắn coi trọng, bởi trong công việc mắc chút sai lầm, bị Lâm baba lấy lí do người trẻ tuổi kinh nghiệm không đủ, bị chuyển đến chi nhánh làm việc.

Kỳ thật chuyện này hắn ở Mỹ cũng đã biết, sai lầm đó cũng không liên quan trực tiếp đến bọn họ mà là do nhân viên dưới trướng gây ra.

Cha của hắn lại coi đây là lỗi, đem sai lầm này trách lên người bọn họ.

Hai người trẻ tuổi này tuy rằng vào Lâm thị chưa đến ba năm, nhưng năng lực công tác cùng ánh mắt thương nghiệp độc đáo, Lâm Tích Lạc rất khen ngợi.

Cuối năm ngoái, bởi có người quản lý nhân viên sắp đến tuổi về hưu, nổi tiếng bảo thủ, cho nên hai người liền trở thành quản lý nhân viên trung tâng của Lâm thị.

Quả nhiên một năm này, động thái của hắn quá lớn rồi sao? Cải cách lại toàn bộ Lâm thị, cùng với ý kiến hắn không hợp với cha.

Mâu thuẫn giữa hắn và cha từ sau chuyện này mà từ từ trở nên gay gắt, cho nên ông mới nhúng tay vào chuyện của hắn, bao gồm của chuyện của Du Thiếu Kỳ và Tô Chính Lượng, thậm chí là An Lệ Na, đều là một tay ông hành động.

Xem ra, chuyện đấu ngầm cùng cha là chuyện khó tránh khỏi.

Trước đó, hắn phải đi gặp một người, cùng nói chuyện một chút,

Đôi mắt màu đen thâm trầm âm trầm trầm xuống, có chút thâm thúy.

* * * * * * * * * *

Lâm Tích Lạc đi vào đông khu trại tạm giam, dưới sự hướng dẫn của cảnh viên, hắn gặp được Du Thiếu Kỳ.

Ánh mắt thâm thúy bình tĩnh nhìn thẳng nam nhân ở trước mắt, Lâm Tích Lạc chậm rãi mở miệng, "Du sư huynh, đã lâu không gặp."

Du Thiếu Kỳ đối với việc Lâm Tích Lạc đến có chút ngoài ý muốn, "Ừm, ở trong trường hợp này gặp mặt, vẫn là lần đầu tiên đi."

"Tôi nghe nói vụ án của anh có chút tiến triển, cho nên vừa về nước đã muốn đến gặp.

Nhìn bộ dáng hiện tại của anh, sống ở đây cũng rất tốt phải không?"

Tựa hồ tâm tinh của Du Thiếu Kỳ rất tốt, y nhếch khóe miệng, sâu kín nói, "Ăn được ngủ được, cũng không khổ cực lắm nhỉ? Nghĩ đến chuyện sắp được ra khỏi nơi quỷ quái này, tâm trạng của tôi ngày càng tốt."

"A?" Lâm Tích Lạc kéo dài âm điệu, "Làm sao anh biết mình có thể rời khỏi đây khi nào?"

"Lâm Tích Lạc, cậu không biết sao? Cha cậu đã sớm cho người đến tìm tôi, nói chỉ cần khiến Tô Chính Lượng rời xa cậu, ông ta có thể cho tôi rời khỏi đây!"

Lâm Tích Lạc đối với lời nói của Du Thiếu Kỳ cảm thấy vô cùng buồn cười, xem thường cười lạnh một tiếng, "Khiến Tô Chính Lượng rời khỏi tôi? Em ấy yêu tôi như vậy, làm sao có khả năng sẽ tin lời anh? Du Thiếu Kỳ, tôi thấy anh muốn rời khỏi nơi này mà nghĩ đến điên rồi."

Nhìn thấy Lâm Tích Lạc chắn chắn Tô Chính Lượng yêu hắn, trong mắt Du Thiếu Kỳ hiện lên vài tia hận ý, hỏi ngược lại, " Làm sao cậu biết em ấy sẽ không nghi ngờ cậu? Cậu lừa em ấy, lợi dụng tình cảm của tôi với em ấy để đạt được mục đích tiêu diệt đối thủ cạnh tranh, kế hoạch âm hiểm như vậy, cậu nghĩ thực sự là không có ai biết sao?"

Lâm Tích Lạc cảnh giác nhướng mày, "Anh biết?"

"Đúng vậy, hơn nữa phần tài liệu kia tôi cũng đã đưa cho Tô Chính Lượng xem qua, phản ứng của em ấy rất bất thường," Trên khuôn mặt tiều tụy của Du Thiếu Kỳ phất qua một tia ý cười sâu xa, "Cậu cho rằng, người giống như em ấy, bị cậu thương tổn một lần, tín nhiệm đối với cậu còn được bao nhiêu?"

Đáy mắt Lâm Tích Lạc bắt đầu dao động, "Cho dù tôi từng tổn thương em ấy, nhưng em ấy vẫn như cũ lựa chọn tin tưởng tôi, việc này không phải khẳng định em ấy vẫn yêu tôi rất nhiều sao?"

Hai bàn tay Du Thiếu Kỳ đặt ở trên bàn nắm chặt lại, y nghiến răng nói, "Lâm Tích Lạc, tên khốn nạn nhà cậu..."

" Du Thiếu Kỳ, bất luận anh..."

Vào đúng lúc này, di động Lâm Tích Lạc rung lên, nhưng hắn không nghe.

Tiếng nói trầm thấp chắc như đinh đóng cột, "Cho dù anh cùng cha tôi hao hết tâm tư, muốn em ấy rời xa tôi, điều đó không có khả năng."

Du Thiếu Kỳ trầm thấp cười, mang theo vài phần thê thảm, lại có chút điên cuồng, khiến Lâm Tích Lạc có loại ảo giác nam nhân trước mặt này điên rồi.

Tiếng người nổi gai ốc im bặt, Du Thiếu Kỳ chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt màu đen lóe re sự nguy hiểm, "Cậu có tự tin như vậy sao? Nếu như nói có người muốn mạng của em ấy, cậu còn nói như vậy không?"

Trên mặt anh tuần của Lâm Tích Lạc lô ra tia ngạc nhiên, hắn đột nhiên trầm xuống, lớn tiếng hỏi, "Anh nói cái gì?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play