☆ Chương 10: Ba người quyết định hợp tác

----------Editor: Mèo---------------

Du Thiếu Kỳ nhìn thấy Lâm Tích Lạc, có chút ngoài ý muốn, "Lâm Tích Lạc, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau!"

Lâm Tích Lạc không thèm để Du Thiếu Kỳ vào mắt, đồng tử màu đen sâu thẳm chỉ có thân ảnh Tô Chính Lượng, hắn thản nhiên gật gật đầu, "Đúng là rất trùng hợp."

Người này như thế nào lại cứ luôn nhìn mình? Bị ánh mắt của Lâm Tích Lạc nhìn đến khó chịu, Tô Chính Lượng càng giữ chặt cánh tay Du Thiếu Kỳ, "Thiếu Kỳ, chúng ta vào thôi, " quay đầu, lãnh đạm nói với Lâm Tích Lạc đứng một bên, "Xin nhường đường, Lâm tiên sinh."

Lâm Tích Lạc nhún nhún vai, bước sang bên cạnh.

Nghe được cuộc đối thoại ngoài cửa, thanh âm vag dội của giáo sư Trịnh từ văn phòng truyền ra, "Vừa đúng lúc, Tiểu Lượng, Thiếu Kỳ, Tích Lạc, mấy em lại đây ngồi đi."

Tô Chính Lượng sắc mặt khẽ biến, buông tay Du Thiếu Kỳ ra, bước vào đầu tiên, đi theo phía sau chính là Du Thiếu Kỳ cùng Lâm Tích Lạc.

Ba người trẻ tuổi cùng một đám giáo sư đại học mặt đối mặt ngồi cùng một chỗ, liền đem sự tình lần thứ hai mang ra thảo luận.

"Thầy à, em với Chính Lượng vừa bàn bạc qua, em đồng ý, nhưng em lại thiếu một vị trợ thủ."

Nghe thấy Du Thiếu Kỳ đồng ý đảm nhiệm vị trí chủ giảng, vài vị giáo sư đều cao hứng, đặc biệt là giáo sư Trịnh, "Thiếu Kỳ, em định chọn ai làm trợ lí?"

Du Thiếu Kỳ nhìn Tô Chính Lượng ngồi cạnh, "Chính Lượng nói cậu ấy nguyện ý làm trợ lý của em."

Trịnh giáo sư khen ngợi liên tục gật đầu, "Tiểu Lượng đích thật là người không tồi.

Lại có Tích Lạc tài trợ, Tiểu Lượng hiệp trợ em, thầy tin rằng nghiên cứu và thảo luậnlần này nhất định sẽ thành công rực rỡ."

Tô Chính Lượng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lâm Tích Lạc, phát hiện hắn cũng đang đang nhìn mình, vội vàng đem lực chú ý chuyển dời đến việc tài trợ, "Thầy Trịnh, thầy nói lần nghiên cứu và thảo luận này sẽ do Lâm Tích Lạc tài trợ?"

"Đúng vậy, vì quy mô lần hội thảo này rất lớn, giảng đường trong trường học lại quá nhỏ.

Cho nên, thầy nghĩ mời Tích Lạc hỗ trợ, Tích Lạc từ khi về nước, vẫn luôn tận sức đem âm nhạc S đại phát triển, mấy buổi hòa nhạc lớn nhỏ đều do em ấy tài trợ, lần này không nói hai lần liền đồng ý.

À, việc này thầy à em ấy cũng đang cùng thảo luận."

Lâm Tích Lạc nghe vậy, khiêm tốn khoát tay, " Thầy quá đề cao em rồi, em chỉ là góp một chút công sức cho âm nhạc của S đại thôi."

Nghe Lâm Tích Lạc nói như thế, Tô Chính Lượng ngược lại cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Xem thường liếc Lâm Tích Lạc một cái, trong lòng nói thầm: doanh nhân như anh, còn cái gì mà vì nghệ thuật góp chút công sức.

Chỉ sợ là muốn thông qua cơ hội tài trợ này nâng cao nhân khí, thuận tiện làm gia tộc mình nổi tiếng mà thôi.

Thấy biểu tình Tô Chính Lượng âm tình bất định, Lâm Tích Lạc thản nhiên câu môi, "Em sẽ phụ trách địa diểm cùng nhân viên, thầy cứ việc yên tâm."

Trịnh giáo sư vừa lòng, "Thầy chúc ba người các em mã đáo thành công."

Ba người đứng dậy, trăm miệng một lời nói, "Cám ơn thầy."

Dưới ánh mắt của Trịnh giáo sư cùng các vị giáo sư khác, ba người một trước một sau đi ra văn phòng.

Du Thiếu Kỳ bước ra đầu tiên, sau đó là Tô Chính Lượng và Lâm Tích Lạc.

Đang lúc Du Thiếu Kỳ muốn mở miệng nói, lại phát giác hai người phía sau đều trầm mặc không nói, ngược lại khiến anh đối với cái loại cảm giác áp bách này thập phần không thoải mái.

Nhưng nghĩ lại, mặc dù không khí có chút quỷ dị, không ai muốn nói nói, vẫn nên có một người phá vỡ cục diện bế tắc này.

Du Thiếu Kỳ quay người, vươn tay phải ra, hướng hai người ngượng ngùng mỉm cười, "Chính Lượng, Tích Lạc, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Tô Chính Lượng bị hành động của Du Thiếu Kỳ đánh thức, cậu lập tức dừng suy nghĩ, hướng Lâm Tích Lạc vươn tay, "Lâm Tích Lạc, hợp tác vui vẻ."

Lâm Tích Lạc không dự đoán được Tô Chính Lượng sẽ chủ động hướng chính mình vươn tay, khẽ nhíu mày, hắn trước tiến bắt tay với Du Thiếu Kỳ.

Sau đó quay lại, nắm chặt lấy bàn tay Tô Chính Lượng, thật lâu sau, mới chậm rãi mở miệng, "Hợp tác vui vẻ."

Sau đó, Lâm Tích Lạc cáo biệt, lái chiếc Audi màu đen nghênh ngang rời đi.

Tô Chính Lượng cùng Du Thiếu Kỳ cùng đi thư viện, chuẩn bị tài liệu cho hội thảo.

Hai người bận rộn cả một buổi chiều, chờ khi rời khỏi S đại, cũng đã qua giờ cơm chiều.

Tùy tiện ăn một bữa trên đường, Tô Chính Lượng lái xe đưa Du Thiếu Kỳ về nhà.

Cha mẹ Du Thiếu Kỳ nhìn thấy Tô Chính Lượng đến, đặc biệt cao hứng, lập tức rót nước mời hoa quả, nhiệt tình đến mức khiến Tô Chính Lượng thụ sủng nhược kinh.

Nhìn hai vị trưởng bối bận rộn, Tô Chính Lượng trong lòng có chút băn khoăn, muốn lại hỗ trợ, liền bọn họ đuổi ra.

Vào trong phòng khách, Tô Chính Lượng nhìn quanh bốn phía, nhà to như vậy, lại chỉ có hai người già, trống rỗng khiến người ta cảm thấy thê lương cùng thương cảm.

"Chính Lượng, nghĩ cái gì vậy? Biểu tình như vậy là sao?"

Tô Chính Lượng nhận chén trà từ tay Du Thiếu Kỳ, " Không có gì.

Chỉ là cảm thấy cha mẹ anh tuổi tác đã lớn, bên người không có ai chiếu cố, không khỏi có chút tức cảnh sinh tình."

"Haiz, " Du Thiếu Kỳ hít một hơi, ngồi trên ghế sa lông, "Kỳ thật cũng không phải anh không nghĩ đến vấn đề này, đem hai người già để lại đây, anh cũng rất không rất yên tâm."

"Vậy khuyên họ đi cùng anh, như vậy ít nhất còn có thể chiếu cố lẫn nhau."

Du Thiếu Kỳ lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói, "Anh cũng nói vưới hai người nhiều lần, nhưng bọn họ không đồng ý.

Cũng khó trách, sinh sống hơn nửa đời ở đây, giwof lại bắt họ đến một quốc gia khác sinh sống, đổi lại là ai cũng không nguyện ý."

Tô Chính Lượng trầm ngâm một lát, lời nói thấm thía, "Nếu anh đã quyết định định cư bên đó, em nghĩ anh nên nghĩ biện pháp."

"Anh biết."

Tô Chính Lượng trầm mặc nhìn Du Thiếu Kỳ, chuyển đề tài, "Thiếu Kỳ, trong khoảng thời gian này anh không cần vội.

Nếu lần này thành công, nói không chừng sẽ khiến anh nổi tiếng trong giới âm nhạc của S đại đó."

"Em cũng vậy, vừa phải lên lớp, lại còn giúp anh chuẩn bị cho hội thảo, vất vả rồi."

Tô Chính Lượng mỉm cười lắc lắc tay, "Em không sao, lại nói, cùng anh hợp tác, với em mà nói cũng là một cơ hội rèn luyện."

"Không biết Lâm Tích Lạc bên kia chuẩn bị như thế nào, tìm một cơ hội, chúng ta ba người cùng nhau thương lượng một chút..."

Tô Chính Lượng đối với đề nghị của Du Thiếu Kỳ không đồng ý, ngữ khí lãnh đạm đánh gãy đối phương, "Em cảm thấy chuẩn bị địa điểm không phải vấn đề lớn gì, không cần thương lượng."

"Nhưng mà..."

Tô Chính Lượng không muốn cùng đối phương nói tiếp, để chén trà xuống, xoay người bước ra cửa, "Thiếu Kỳ, thời gian không còn sớm, em về đây."

Sau khi Tô Chính Lượng rời khỏi, Du Thiếu Kỳ ở bên trong phòng khách, lẳng lặng nhìn chăm chú vào chén trà vẫn còn hơi ấm ở trên bàn, không tự chủ mà nhíu mày.

Từ lần trước cùng Tô Chính Lượng ở nhà ăn vô tình gặp Lâm Tích Lạc, cùng với hôm nay lần thứ hai gặp hắn.

Không khó nhận ra, Tô Chính Lượng cùng Lâm Tích Lạc quan hệ cũng không tốt, hơn nữa, Tô Chính Lượng cũng không muốn nhác đến việc liên quan tới Lâm Tích Lạc.

Theo hiểu biết của hắn, trước kia còn học ở S đại, Tô Chính Lượng cùng Lâm Tích Lạc quan hệ không phải như thế.

Ngược lại, hắn thường xuyên nhìn thấy hai người cùng một chỗ đánh đàn, vui cười đùa giỡn, như hình với bóng, nghiễm nhiên còn làm hắn có chút ghen tị.

Rốt cuộc giữa hai người đó đã xảy ra chuyện gì? Thái độ của Tô Chính Lượng đối với Lâm Tích Lạc chợt chuyển biến rốt cuộc là làm sao? Chính mình cũng từng quanh co lòng vòng hỏi Tô Chính Lượng vài lần, nhưng đều bị cậu dời đi đề tài.

Tô Chính Lượng càng đối với Lâm Tích Lạc phản cảm, càng khiến Du Thiếu Kỳ hoài nghi, hai người bọn họ nhất định đã phát sinh cái gì đó.

Nghĩ đến đây, Du Thiếu Kỳ lại nhăn mày, âm thầm quyết định.

Chính Lượng, nếu em không nói cho anh biết chuyện giữa em và Lâm Tích Lạc, anh đây chỉ có thể dựa vào chính mình đi đào móc chân tướng.

- ------------Editor: Mèo----------------.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play