Chương 95:

Vì phu quân mà Quỳnh Nương khó thở hôn mê bất tỉnh, dĩ nhiên là vội vàng thỉnh thái y bắt mạch điều trị, nói nhất thời khó thở công tâm, uống mấy thang thuốc thì không sao rồi.
 
Hoàng đế tức giận, mắng hai người Thái Tử và Tào Đức Thắng đến nỗi máu chó đầy đầu, lệnh cho Tào Đức Thắng lập tức thả Lang Vương từ quân doanh ra. Nếu thiếu một sợi lông thì sẽ hỏi tội cả nhà Tào gia.
 
Tào Đức Thắng nào dám chậm trễ, dĩ nhiên là co được duỗi được, mang nụ cười tiễn Lang Vương xuất doanh.

 
Nhưng Lang Vương dường như đúng là bị sừng dê chùy đóng lại, ăn vạ trong quân doanh không đi, nói mình bị bắt đi như thế hoàn toàn mất mặt mũi, nếu cứ như vậy mà xuất doanh chẳng phải lời đồn sẽ nổi lên bốn phía, thật sự cho rằng hăn vi phạm pháp lệnh sao!
 
Lại nói các thị vệ tận trung tận tuỵ trong phủ, hiện giờ vì bảo vệ mình mà bị Tào gia quân đánh đến nỗi hộc máu tươi, mắc bệnh, tương lai một nhà già trẻ, ăn uống sinh hoạt người nào chăm sóc?
 
Tào Đức Thắng trên mặt cười làm lành, nhưng trong lòng thì hiểu, đây là đang ăn vạ mình. Nhưng việc này đã ồn ào đến chỗ vạn tuế, chọc mặt rồng tức giận, không xong việc nhanh thì nói không chừng vận làm quan của hắn như vậy là chấm hết.
 
Cuối cùng, tất cả những người tham dự truy nã Lang Vương đều tới trước cửa Lang Vương phủ, trước mặt người dân bốn phía và hàng xóm ngõ nhỏ cửa son vương hầu, ba dập bốn lạy xin khoan dung tạ tội.
 
Nghe nói lúc ấy Vương phi rưng rưng đón chào, có lẽ còn cảm động hơn tình cảnh Tô Vũ chăn dê ở Bắc Hải trở về gấp mười lần.
 
Hắn còn trả cả món tiền thuốc thang lớn, đảm bảo đền bù cho mấy thị vệ trung tâm không thể tự gánh vác sinh hoạt kia.
 
Bên trong bên ngoài đều bồi thường đủ rồi, lúc này mới tiễn ôn thần Lang Vương này đi.
 

Tuy là như vậy, hoàng đế vẫn thấy chưa đủ, tự mình triệu kiến Lang Vương, kéo lòng bàn tay hắn đau lòng nói: Mấy ngày không gặp, Vong Sơn lại gầy đi nhiều rồi.”
 

Ông đau lòng, đồng thời cũng đột nhiên phát giác, quyền hạn diệt phỉ của Tào Đức Thắng rất lớn, nhưng lại không có công trạng, không có quy tắc.
 
Làm quốc quân, dĩ nhiên là phải thưởng phạt phân minh. Tuy Tào Đức Thắng có lòng tốt làm chuyện xấu nhưng không thể trực tiếp lấy điều này để trị tội, nhưng quyền hạn vượt ranh giới quan viên địa phương, làm lơ cấp trên cấp dưới thì phải thắt chặt, vẫn là diệt phỉ, nhưng từ “thống lĩnh” biến thành “hợp tác”, không có quyền hạn điều động võ tướng các nơi ven bờ nữa, tới địa giới Giang Đông, mọi việc phải thương lượng với võ quan địa phương của Giang Đông.
 
Nghe xong thánh dụ của hoàng đế, lòng Lang Vương buông xuống một nửa. Còn Quỳnh Nương thì thở dài một cái, nói thầm một tiếng: “Nguy hiểm thật!”
 
Ngày ấy nếu không phải Lang Vương đích thân cùng nàng đến, khả năng thường dân thuỷ vận là nàng thật sự sẽ liên lụy đến Lang Vương, chứng thực tội danh cấu kết với phiên vương ngoại tộc.
 
Hoá ra ngày ấy, lúc Lang Vương cùng nàng đến bến tàu, lúc nàng đang thẩm tra đối chiếu sổ sách của hộ khách kia, Lang Vương lại đứng ở cửa bến tàu nhìn những công nhân khuân vác đó.
 
Hắn ở Giang Đông am hiểu thuỷ chiến, dĩ nhiên hiểu biết sự vụ trên thuyền, tuy rằng hai thương nhân người Hồ tự thuê người khuân vác, nhưng từ tiếng bước chân kẽo kẹt của công nhân khuân vác trên boong tàu, Lang Vương kết luận chắc chắn trong rương không chỉ có lương thực và đồ sứ.
 
Nhưng Kiều chưởng quầy vội vã ký xuống cuộc mua bán lớn này, cũng đồng ý với yêu cầu của khách nhân là sẽ không mở rương, tránh cho hơi ẩm xâm lấn, lương thực mốc meo.
 
Cho nên Lang Vương cũng không phá hỏng quy củ của Thôi Ký, chỉ là lúc thuyền sắp xếp hàng xong, hắn bảo can tướng đắc lực dưới tay mình đi xem mức ngậm nước của thân thuyền.
 
Quen tay hay mắt thì không giấu được, mức ngậm nước sâu như vậy, nhất định là chứa một loại vật nặng như vũ khí thép.
 
Lang Vương rất mẫn cảm với quân sự, lập tức sai người trộm mò lên thuyền mở rương kiểm tra, phát hiện thuyền chứa đầy thỏi thép.
 
Lúc trước hắn thật sự ôm tâm tư tìm hiểu nguồn gốc, muốn tra xét án này.
 
Nhưng sau khi Quỳnh Nương biết, đầu tiên là tự trách mình nhất thời nóng vội, suýt chút nữa gây thành đại họa. Suy nghĩ một lúc vẫn không yên tâm, nàng thương lượng với Lang Vương, để hắn bẩm báo với hoàng đế trước, tránh cho tình ngay lý gian, bị liên lụy.

 
Sau chuyện trúng độc, Lang Vương cũng chỉ sợ thánh tâm nghi kỵ, lập tức vào cung tiến ngự thư phòng bẩm báo việc này cho hoàng đế.
 
Đồng thời bày ra nhân thủ thăm dò, chú ý tới động tĩnh của thương nhân người Hồ.
 
Nhưng bày ra nhãn tuyến không quan trọng ở bốn phía của thuyền, thế nhưng lại phát hiện có người của Bạch gia, còn có người khả nghi đang theo dõi.
 
Lang Vương cân nhắc, cảm thấy nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, trái lại muốn sắp xếp nhiều chút, nhìn xem thỏi thép chất đầy trên thuyền có thể dẫn tới bao nhiêu người có lòng.
 
Cuối cùng dẫn tới Tào gia quân hô hào bắt tặc, thị vệ trên thuyền Lang Vương cũng xảo quyệt, trước đó đã chuẩn bị máu bồ câu, nhân lúc loạn ngậm trong miệng, lúc cực lực động thủ với quân Tào gia thì hộc máu đầy trời.
 
Tuy chuyện này trôi qua không nguy hiểm mà kinh động, nhưng Quỳnh Nương lại cẩn thận gấp mười hai lần, trực tiếp treo quy củ ở nhà thuyền Thôi gia, sau này nếu có người không mở rương để kiểm tra, như nhau không tiếp!
 
Dù sao bây giờ nhà thuyền không lời không lỗ là được, nàng thân là Vương phi của Lang Vương, so với thân phận phu nhân Thượng đại nhân của kiếp trước thì có cảm giác lên chỗ cao không chịu được lạnh hơn.
 
Cho nên chỉ cần nàng và Lang Vương còn là phu thê một ngày thì lúc nào cũng phải mở to mắt, đề phòng ám toán đến từ khắp nơi.
 
Đồng thời nàng cũng cảm khái trong lòng, khó trách kiếp trước Lang Vương tạo phản, mưu hại dơ bẩn thế này, thật sự là người tính tình như Sở Tà không thể nhịn được.
 
So sánh với Quỳnh Nương lòng tràn đầy cảm khái, Thái Tử bên kia vô cùng tức giận.
 
Lúc này tuy là Thượng Vân Thiên chủ đạo, nhưng đủ loại đoán trước của Thượng đại nhân chuẩn hết, người Hồ kia đúng là vận chuyển thỏi thép. Chỉ là người Bạch gia và Tào Đức Thắng làm việc có sơ hở, không giám sát chặt chẽ Lang Vương, ồn ào đến trước mặt phụ hoàng làm hắn mất hết mặt mũi.

 
Nhưng hiện giờ hắn vẫn phải dựa vào Tào Đức Thắng, tất cả hờn dỗi liền phát tiết lên người Bạch thị, lạnh giọng tức giận mắng một trận thì không nói, liên tiếp mấy ngày đều không đến phòng Bạch thị.
 
Gần đây Thái Tử nạp Thái Tử Phi, mà Thái Tử Phi cũng là tiểu thư Cận gia như đời trước.
 
Lúc đầu Liễu Bình Xuyên thấp thỏm trong lòng, dẫu sao lúc trước ở Hạ Cung ả ta đạo trà thượng vũ của Vân Hi, việc này người ngoài không biết, nhưng trong lòng hai người lại biết rõ ràng.
 
Nhưng sau khi Vân Hi vào phủ Thái Tử, làm một chính phi đoan hiền, đều đối đãi cùng một bậc với trắc phi thiếp thị trong phủ.
 
Ngoài mấy ngày tân hôn ra, nàng sắp xếp mưa móc các phòng vô cùng chu đáo, tuyệt đối không bá chiếm trữ quân sủng ái một mình mình, càng không cố tình làm khó dễ Liễu Bình Xuyên.
 
Vì vậy Liễu Bình Xuyên cũng dần dần yên lòng —— đang ở trong phủ Thái Tử, nói đến cùng, dựa vào chính là ân sủng của Thái Tử.
 
Tuy lúc đầu ả ta không biết sở thích của Thái Tử, nhất thời càn rỡ kém cỏi, nhưng chuyện nắm giữ tâm nam nhân thì ả ta quen thuộc nhất.
 
Thái Tử Phi mỹ mạo đoan trang, Bạch thị trong trẻo xinh đẹp thì thế nào? Lúc trước Liễu gia Tương Quỳnh xuất chúng ra sao, không phải là cũng bị ả ta đoạt mất trượng phu đấy thôi?
 
Thừa dịp Thái Tử vắng vẻ Bạch thị, Liễu Bình Xuyên nương ký ức kiếp trước, phỏng theo cách làm của một vị sủng phi của Thái Tử.
 
Để nha hoàn của mình trộm vận chuyển đom đóm ánh sáng tím chỉ ở nước giáp với biên cương mới có về, ở nhà ấm trồng hoa của phủ Thái Tử ngâm thơ nhớ nhung Thái Tử, còn kèm theo từ khúc, gảy đàn ca xướng.
 
Đúng lúc Thái Tử đến nhà ấm trồng hoa, thấy đom đóm tản ra bốn phía Liễu Bình Xuyên, đom đóm bay toả ra ánh sáng tím bên gò má, lại vô cớ dựng lên cảm giác giai nhân yên tĩnh.
 
Đêm hôm đó, Thái Tử hứng khởi ngủ lại phòng Liễu Bình Xuyên. Mà bây giờ Liễu Bình Xuyên cũng đã hiểu thấu tính Thái Tử, thu liễm những cái phóng đãng không thanh cao đó của mình, e lệ ngượng ngùng nghênh hoan một hồi, còn tự tay nấu canh, học bếp lý của Quỳnh Nương, quấn lấy chân Thái Tử. Nhất thời thay thế vinh sủng của Bạch thị, trở thành tân quý nhân của phủ Thái Tử.
 
Ả ta hầu hạ Thái Tử tận tâm, thêm nữa phụ thân địa vị cao được hưởng danh dự, chỉ ở vị trí thiếp không thể tiến quả thực lạnh nhạt tâm ý của Liễu gia. Vì thế Thái Tử thăng tiến Liễu Bình Xuyên, một bước trở thành trắc phi Thái Tử phủ, ngồi cùng với hai vị trắc phi khác, chỉ ở dưới Thái Tử Phi, còn vinh thăng sớm hơn Bạch thị một bước, đợi Thái Tử đăng cơ rồi, có được vị trí Quý Phi dễ như trở bàn tay nên trong lòng nhất thời đắc ý vô cùng.
 

Ân sủng lần này ngay cả người ngoài phủ cũng biết, thầm cảm thán Thái tử phi hiền huệ, để mặc cho thiếp thị trong phủ Thái Tử độc sủng.
 
Đông chí rét lạnh, không thể dạo chơi ngoại thành hồ phiếm giải sầu, các vị phu nhân rảnh rỗi tụ tập đến Hối Hinh Viên mới sửa sang lại trong Lang Vương phủ giải sầu.
 
Hối Hinh Viên ở phía Tây Nam của kinh thành, ban đầu nó là vườn rau hoang phế, được Lang Vương mua lại xây thành nhà ấm trồng hoa tương đối lớn, phần chóp dùng lưu ly nước Tây Dương thuộc địa tiến cống, lưu ly hạt lớn mang theo hoa văn trong suốt làm đỉnh, ban ngày ánh mặt trời chiếu xuống.
 
Nhà ấm trồng hoa có một chỗ dẫn nước tu sửa hồ sen, xe ống trúc chở nước từng dòng, rất thanh nhã yên tĩnh.
 
Mà nhà ấm trồng hoa lại đắp bếp sưởi, người ở trong vườn chỉ chốc lát sẽ đổ mồ hôi, áo bông hơi dày xíu là không mặc được.
 
Vì vậy mỗi lần tới nơi này ngắm hoa đều phải mang sam mỏng, làm cho các phu nhân thích cái đẹp rất là nghiện, mỗi khi tụ họp đều có thể mặc sam sa lụa mỏng mà mùa đông không thể thi triển.
 
Quỳnh Nương hiện đang nắm trong tay ba khối kinh doanh lớn, Tố Tâm Trai tiền thu ổn định, thuỷ vận cũng đang tạm thời chiến đấu với Bạch gia, chỉ có son phấn phục sức này là vượt xa hai cái đầu.
 
Mà Hối Hinh Viên cũng là phúc lợi hạng nhất cho các khách hàng quen của nàng.
 
Nong nóng ấm áp, đúng lúc có thể triển lãm mỹ phục, trước tiên bán vải dệt xuân hạ. Chỉ cần đốt loại than tốt nhất là có khoản tiền phong phú hồi báo.
 
Các phu nhân tiểu thư rất thích tiệc trà của Hối Hinh Viên.
 
Trời đông giá rét lạnh lẽo, có một nơi ấm nhuận để uống trà nói chuyện phiếm, thử đồ thảo luận trang điểm thế nào thì càng đẹp, thú vị hơn cung yến nhiều.
 
Nhưng chỗ có nhiều phu nhân tiểu thư thì bí sử các phủ cũng nhiều.
 
Từ trước đến nay giao tình của phu nhân Lễ Bộ thị lang và Cận Vương phi rất tốt, thấm thía khuyên bảo: “Thái Tử Phi, hiện giờ ngài vẫn chưa có con nối dõi, không nên buông thả những thiếp thị trắc phi trong phủ quá mức, sao nghe nói gần đây ngài lại chọn lựa hai mỹ thiếp cho Thái Tử vậy? Cứ như vậy, đến khi nào ngài mới có thể sinh hạ long tôn?”
 
Cận Vân Hi vừa mới thử mặc ba bộ váy lụa đuôi dài, có chút mệt mỏi, ngồi trên đoàn lót của hồ hoa sen phẩm trà, nghe xong lời thị lang phu nhân, nàng dịu dàng cười nói: “Liễu trắc phi trong phủ thân mình suy nhược, Thái Tử lại không biết yêu thương giai nhân, nạp hai người mới vào cũng có thể chia sẻ việc chăm sóc Thái Tử phải không?” 

Chương 96:


Quỳnh Nương đang cho cá chép trong hồ hoa sen ăn, nghe Thái Tử Phi nói xong cũng không ngẩng đầu, nhưng nàng lại thầm cảm thán thay Liễu Bình Xuyên —— sống lại một đời, thế nhưng cách xử sự chẳng thay đổi chút nào.


Hiện giờ Liễu Bình Xuyên chỉ là trắc phi trong phủ Thái Tử, nhưng lại không để Thái Tử Phi vào mắt. Có lẽ là do kiếp trước được Quỳnh Nương nàng nhường nhịn nuông chiều mà thành ra vậy. Đúng là cho rằng Vân Hi là quả hồng mềm, không kiêng nể gì mà không có tôn ti!


Nhìn xem, Vân Hi không đánh mà thắng, chỉ mở miệng nạp hai thị thiếp mạo mỹ vào phủ là đủ để Liễu Bình Xuyên ngày ngày khó có thể an ổn ngủ say, lại hao tổn tâm huyết mà mời sủng, không biết sau chuyện đom đóm lại muốn làm ra chuyện xấu gì.


Cảm khái rất nhiều, thật ra Quỳnh Nương cũng lo lắng cho những ngày tháng tương lai của mình. Hiện tại nàng và Lang Vương đang tình nồng ý mật gắn bó keo sơn, thêm nữa thân thể Lang Vương đang bài độc nên tránh xa nữ sắc.




Nhưng phóng nhãn nhìn lại, khắp kinh thành có phủ trạch nào sạch sẽ, chỉ có một mình chính thê đâu? Không phù hợp với chính đạo nhân gian của vương hầu Nguyên Triều, nếu ôm ảo tưởng gì với chuyện này, vậy đúng là tự tìm phiền não.


Quỳnh Nương không nghĩ tiếp nữa, chỉ là tạm thời chôn gian nan khổ cực vào trong tim.


Trước mắt còn có chuyện quan trọng như vậy, đó là đường muội Sở Y Y của Lang Vương muốn đến kinh thành ở tạm.


Quỳnh Nương chọn một sân dựa vào hoa viên ở trong phủ, lại lệnh cho quản gia chọn vật dụng trong nhà kho mà các tiểu thư trẻ tuổi thích.


Chỉ đợi Sở Y Y vào phủ, xem còn thiếu cái gì thì bù thêm vào.


Qua mấy ngày, mấy chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá dừng ngoài cửa Lang Vương phủ. Quỳnh Nương biết từ nhỏ Lang Vương không có huynh muội, cảm tình với vị đường muội tuổi tác xấp xỉ này rất nặng, vì vậy nàng mang theo bà tử nha hoàn, ở trước cửa phủ đón vị kiều khách đường xa mà đến này.


Lúc xe ngựa dừng lại, một cô nương nhìn qua mười bảy mười tám tuổi từ trên xe ngựa xuống, một thân váy dài màu tím có vẻ chững chạc, nhưng kiểu dáng lại là váy bó tay áo lưu hành trong kinh thành hai năm trước, trên đầu cài đoá hoa tục diễm, mỗi thứ trên người nàng ta đều có giá cả xa xỉ, nhưng chỗ nào cũng thấy phối hợp không thoả đáng.


Nàng ta là đường muội Sở Y Y của Lang Vương. Quỳnh Nương không trào phúng trong lòng, thật ra phóng mắt nhìn lại, ở hương quận cách xa Đại Nguyên triều mà trang điểm như vậy đã xem như không tồi rồi.


Dẫu sao dẫn dắt trào lưu của kinh thành đối với khá nhiều nơi xa xôi đều quá mức bất công, truyền qua cũng phải một hai năm. Cũng chính là bởi vì điểm này, rất nhiều quan viên gia quyến nơi khác thăng chức từ hương quận đều bởi vì y phục mà bị trào phúng.


Nhưng tương phản với Sở Y Y chính là, nữ tử xuống dưới theo sau cũng thật khiến mắt người ta sáng ngời, một thân váy dài xanh nhạt, cổ áo cao cao khảm một vòng lông thỏ màu trắng, áo choàng màu vàng cam khoác bên ngoài cũng là kiểu dáng trong kinh thành năm nay, tôn lên gương mặt càng mang theo loại mị thái của nữ nhi gia.


Ý cười trên mặt Quỳnh Nương cứng lại —— kiếp trước nàng từng gặp nữ tử này, vị giai nhân kiều mỹ này vẫn luôn ở bên cạnh Lang Vương trong năm tháng lâu dài lúc hắn bị cầm tù ở Hoàng Tự.


Có rất nhiều lần đều là vị giai nhân này cùng Lang Vương tới cung yến, tụ họp lớn nhỏ. Khác với phần lớn thị thiếp diêm dúa lẳng lơ bên người Lang Vương, nữ tử này mang theo một loại đoan trang của tiểu thư khuê các, vì vậy Quỳnh Nương mới có thể khắc sâu ấn tượng với nàng ta.


Sở Y Y nhận ra Quỳnh Nương. Dẫu sao năm đó hai người phát sinh khắc khẩu vì một cái đầu hươu thuộc về ai ở khu vực săn bắn, mà Sở Y Y lại tranh cãi thua, phẫn uất trong đó là có thể hiểu được.


Lúc nàng ta thấy rõ dung mạo của tân nhiệm đại tẩu, hai hàng lông mày tô đen nhánh như sắp nhảy lên, thất thố kêu: “Sao ngươi lại ở đây?”


Quản gia Sở Thịnh ở bên cạnh nhận ra Y Y tiểu thư, vội vàng giải thích: “Tam cô nương, vị này là Vương phi mới thú của Vương gia, ngài nên gọi một tiếng đại tẩu.”


Sở Y Y chấn động chưa hồi lại, nàng hãy còn nhớ rõ lúc ấy ca ca cũng bị miệng lưỡi sắc bén của nữ tử này làm cho tức giận đến quá sức, sao xoay người một cái đã thú nàng ta làm chính thê rồi?





Nghĩ vậy, nàng đồng tình nhìn thoáng qua biểu tỷ Hà Nhược Tích gởi nuôi ở nhà nàng đứng bên cạnh, tỷ ấy luôn luyến mộ đường ca Sở Tà của nàng, ban đầu theo ý của mẫu thân là thân càng thêm thân, để biểu tỷ gả cho đường huynh của nàng.


Đáng tiếc đường huynh vào kinh không đến một năm đã truyền đến tin tức thành thân. Biểu tỷ lại là người cố chấp, phải đích thân đến nhìn một cái mới chết tâm, vì thế liền cùng nàng tới kinh thành.


Hiện giờ đã biết người đường ca thú là ai, trong lòng Sở Y Y càng bất bình thay biểu tỷ.


Tuy Quỳnh Nương đẹp nhưng tính tình không nhu thuận chút nào, xứng đôi với đường ca ở điểm nào? Chi bằng nghi gia nghi thất với biểu tỷ ôn nhu hiền thục.


Nghĩ vậy, vẻ mặt nhìn nàng không cởi mở lắm, thấy Quỳnh Nương cũng không chắp tay thi lễ, chỉ lé mắt liếc một chút rồi lập tức hỏi quản gia: “Viện của ta ở đâu, một đường đuổi đến rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”


Sao quản gia lại không hiểu ánh mắt đó, thầm thở dài với tính tình của vị Sở Y Y này, lập tức vội vàng hoà giải: “Vương phi biết tiểu thư muốn tới, sáng sớm đã tỉ mỉ thu xếp vật phẩm trong viện, chỉ là lúc trước không nói Hà tiểu thư cũng đi cùng, viện này chỉ bố trí một gian…”


Sở Y Y nói: “Không sao, biểu tỷ ở cùng ta là được.” Nói rồi phân phó người hầu khuân vác hành lý, để quản gia dẫn đường đến viện nghỉ ngơi.


Trái lại vị Hà Nhược Tích kia, trước khi đi còn có quy củ mà cúc lễ với Quỳnh Nương rồi mới rời đi.


Quỳnh Nương thần sắc phức tạp nhìn bóng dáng vị Hà tiểu thư kia, trong lòng phiền loạn.


Nàng trở về sân của mình, tìm tới quản gia hỏi kỹ vị Hà tiểu thư. Thế mới biết, nàng ta chính là họ hàng xa của Sở Tà, là chất nữ ruột của thím thẩm hắn.


Luận lên, tuy rằng từ nhỏ nàng ta gởi nuôi ở nhà thúc công của Sở Tà nhưng cũng coi như là tiểu thư xuất thân tốt, lúc trước lại chịu không danh không phân mà cùng Sở Tà vào Hoàng Tự, có thể thấy được là có chân tình.


Chỉ là không biết lúc trước hai người được việc là bởi vì Sở Tà thấy sắc nảy lòng tham bá chiếm giai nhân họ hàng xa, hay là tình đầu ý hợp, tình cứ thế mà đến.


Hơn nữa Sở Y Y cũng không vừa, nghe nói viện là Quỳnh Nương bố trí thì nhếch mày bắt đầu bắt bẻ vật phẩm bài trí.


Quỳnh Nương cũng không kiên nhẫn nghe quản gia lặp lại thông bẩm, phân phó nói: “Thứ gì không tốt thì để chính nàng đến nhà kho đổi, không thể để nàng cho rằng tẩu tử là ta keo kiệt, cho nàng dùng đồ vật không tốt.”


Xế chiều, rốt cuộc Lang Vương cũng về phủ, nghe nói đường muội mà hắn cùng lớn lên tới thì rất cao hứng, buổi tối muốn quây quần dùng cơm tẩy trần cho đường muội.


Hắn cởi triều phục, đổi thường phục, rửa mặt rồi mới phát hiện Quỳnh Nương có chút thất thần, liền mở miệng nói: “Đường muội vừa tới, đồ ăn dọc theo đường đi hẳn cũng là lạnh nóng không ổn, tối nay nàng đích thân xuống bếp làm ít đồ ăn ngon cho nó đi.”


Quỳnh Nương thầm nghĩ: Chọn lựa bài trí cho đều bị đổi đi hết, chỉ sợ cơm canh tự tay nàng làm sẽ khiến đường muội đó buồn nôn.


Nhưng từ trước đến nay Quỳnh Nương rất thông thấu trên phương diện tình nghĩa, một tân phụ mới vừa gả tới thôi, đâu có thân thiết như đường muội của người ta, hiện tại mở miệng nói Sở Y Y không đúng sẽ chỉ khiến Lang Vương chán ghét.


Vì vậy nàng cũng ngậm miệng không nói hôm nay lúc đường muội vào phủ ngang ngược kiêu ngạo, xuống bếp làm đồ ăn theo khẩu vị ngày thường của Lang Vương.





Tới buổi tối, phu thê Sở Tà, còn có cả Sở Y Y và Hà Nhược Tích bốn người ngồi vây quanh ở trên bàn tròn.




Sở Tà và Sở Y Y lâu không gặp nhau, dĩ nhiên là muốn hỏi thăm sức khoẻ của thúc phụ và thẩm thẩm thế nào. Ủ rũ trên mặt Sở Y Y trở thành hư không, mặt mày hớn hở nói về chuyện gần đây của Giang Đông, còn Hà Nhược Tích thỉnh thoảng mỉm cười bổ sung một hai câu.




Cả bàn hoà thuận vui vẻ, trái lại Quỳnh Nương không nói chen vào, không nói nên lời. Nàng chỉ ăn cơm canh của mình.


Thật ra Sở Y Y cũng có chút mắt nhìn, trước mặt đường ca Sở Tà không vô lễ với Quỳnh Nương, còn khen vài câu đồ ăn ngon miệng, không hổ là xuất từ tay trù nương nổi danh trong kinh thanh.


Lời này không xấu, nhưng cũng chỉ có một mình Quỳnh Nương có thể nghe ra trong lời nói ẩn chứa xem thường.


Mà Hà Nhược Tích cũng không nói nhiều lắm, phần lớn thời gian đều liếc mắt đưa tình nhìn Sở Tà, rễ tình đâm sâu, nhất thời không thể thoát ra được.


Sau cơm chiều, Sở Tà mỹ mãn, cảm thấy đường muội tương đối hiểu chuyện hơn trước, vừa ngâm chân vừa nói: “Từ trước đến nay ánh mắt Y Y cực cao, tài tuấn Giang Đông chọn hết một lượt rồi cũng không vào mắt, mắt thấy phí thời gian đến sắp mười chín, không thể trì hoãn nữa. Cả ngày nàng xã giao với phu nhân kinh thành, nhìn xem ai thích hợp thì có thể sắp xếp gặp mặt.”


Một bữa cơm Quỳnh Nương ăn không thoải mái, lệnh cho Thúy Ngọc lấy viên sơn tra trần bì tiêu thực tới, đang dùng, nghe xong lời này trầm ngâm một lát nói: “Tuy ta là đại tẩu của nàng nhưng tuổi nhỏ hơn nàng, chỉ sợ là khó có uy nghiêm của tẩu từ, huống hồ thời gian ở chung với nàng lại ngắn, chỉ sợ khó mà biết được sở thích của tam cô nương, phải biết rằng viện mà ta bố trí cho nàng không như ý nàng lắm, hôm nay lệnh cho quản gia thay đổi hết tất cả, loại hôn nhân đại sự này ta càng không thể làm chủ, thỉnh Vương gia tìm kiếm một vị họ hàng trưởng bối đáng tin cậy chọn lựa thay thì thích hợp hơn.”


Sao Lang Vương lại không nghe ra ý trong lời nói uyển chuyển của Quỳnh Nương, nhưng quân tử không kiên nhẫn với việc hậu trạch. Theo hắn thấy, tức giận giữa tiểu cô nương tính là cái gì? Bản tính của Sở Y Y không xấu, hai người ở chung lâu rồi, tự nhiên cô tẩu một nhà thân, Quỳnh Nương thoái thác ra ngoài mặt như vậy khó tránh khỏi hiềm nghi lòng dạ hẹp hòi.


Hắn lập tức giương mày rậm, không vui nói: “Bổn vương không có huynh muội cùng mẫu nào khác, càng không có phụ mẫu bắt nàng làm lụng vất vả. Hôm nay đường muội từ quê nhà tới, thúc tín nhiệm bổn vương mới giao hôn sự của tam nữ nhi cho chúng ta. Nàng ra sức khước từ thế này, bảo bổn vương giải thích với đồng tông quê nhà thế nào?”


Quỳnh Nương không hài lòng nhưng không nói gì, chỉ lấy ra hai viên nguôi giận từ hộp thuốc, nhai trong miệng.


Tới buổi tối lúc đi ngủ, Lang Vương đã hoàn toàn quên mất khắc khẩu trước đó, làm như không có việc gì muốn ôm Quỳnh Nương ngủ.


Nhưng Quỳnh Nương lại lấy cớ muốn đọc sách, nửa nằm trên tháp mềm không muốn đi ngủ.


Trong ngực Sở Tà hư không, lăn qua lộn lại mà không ngủ yên, cuối cùng rốt cuộc phải nửa dỗ nửa khuyên đoạt lấy quyển sách trong tay nàng, bế người lên giường.


Tới ngày hôm sau, lúc Quỳnh Nương thức dậy, Lang Vương đã lâm triều.


Nàng nghĩ ngợi, lệnh cho Thúy Ngọc chọn lựa vài bộ y phục kiểu dáng mới nhất trong kinh thành từ cửa hàng, và cả son phấn đưa qua cho tam cô nương.


Vị tam cô nương từ Giang Đông tới này ánh mắt cực cao, nhưng con em các nhà trong kinh thành đã nhìn quen sắc đẹp cũng không phải khổ hán tử không thú được tức phụ, là nữ nhân liền bổ nhào đến.


Dựa vào phẩm vị mặc y phục của Sở Y Y, chỉ sợ ngay cả cửa của các phu nhân cũng khó có thể qua.


Nhưng không bao lâu, Thúy Ngọc tức giận trở về nói: “Vương phi, vị tam cô nương kia nói y phục ngài chọn lựa cho nàng ta quá mức diễm tục, lộ ra cái không phóng khoáng của thương nhân, không xứng với ý vị quan gia của nàng ta, trả hết lại cho ngài rồi!”


Quỳnh Nương cười, nào! Hôm nay bất cứ giá nào, nàng sẽ dẫn theo ý vị khuê các độc lãnh phong tao của Giang Đông, đi một vòng trước mặt các chư vị phu nhân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play