Thương Hải đại sư nhắm mắt lại nói: “Mệnh là vậy, vận cũng vậy, phúc duyên của hắn và ngươi gắn bó chặt chẽ, chẳng qua ngươi phải biết, mệnh bàn của hắn đã định, nếu ngươi khăng khăng muốn ở cùng với hắn, chỉ sợ sẽ giẫm lên vết xe đổ.”
Quỳnh Nương biết đại sư đang nói về mệnh bàn thiên sát cô tinh của Sở Tà, dù đời này nàng phúc duyên thâm hậu cũng khó có thể triệt tiêu mệnh cách của hắn, nếu ở một chỗ với hắn, chỉ sợ cũng sẽ rơi vào kết cục chết thảm như mấy đời trước.
Thương Hải đại sư thấy nàng không nói gì, hắn nói tiếp: “Thấy đời này nữ thí chủ mang sao Hồng Loan(1) trong cung, nếu không có cửa ải khác, chính là mệnh phượng phúc lộc thâm hậu… Bần tăng thấy các ngươi số thế nghiệt duyên, cũng không đành lòng, tùy tiện tiết lộ thiên cơ. Nếu nữ thí chủ nguyện ý, bần tăng nguyện giúp ngươi phá vỡ ràng buộc, cũng để A Tu La trở về như lúc đầu, không cố chấp với nỗi khồ luân hồi nữa…”
(1) Sao may mắn.
Quỳnh Nương yên lặng nghe, theo lời đại sư, nếu nàng và Sở Tà đường ai nấy đi, như vậy cuộc đời này vẫn có thể cứu chữa, thậm chí cuối cùng còn có mệnh cách Hoàng Hậu vị cư trong cung, nhưng nếu đi theo Sở Tà, có khả năng cuối cùng sẽ rơi vào kết cục chết thảm như cũ.
Những chuyện đó, nàng đều nghe hiểu, nhưng cuối cùng vẫn cố chấp hỏi: “Bây giờ phúc duyên của Lang Vương đã xong rồi sao?”
Thương Hải bọc đĩa ngọc lại bằng vải thô, nhàn nhạt nói: “Lời nên nói lão nạp đã nói hết, còn lại phải xem tạo hoá của thí chủ.”
Nàng tự hỏi mình có muốn vì phúc duyên của cuộc đời này mà vứt bỏ Sở Tà không?
Lúc mới trọng sinh, nàng mong cả đời an khang. Nhưng bây giờ, sau khi nàng và Sở Tà đã trải qua rất nhiều chuyện, nàng không dám nghĩ đến cảnh không có Sở Tà, nàng sẽ sống cô đơn một mình nữa.
Không biết mấy đời trước nàng ràng buộc với oan gia này thế nào, nhưng nghiệt duyên kiếp này, nàng có chết cũng không dứt bỏ được.
Nàng đi ra khỏi sân, Công Tôn Vô Dịch chờ một bên nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng hỏi: “Có gì không ổn sao?”
Quỳnh Nương lắc đầu: “Cha nương ta và hai đứa nhỏ không thể ở lại kinh thành, phải làm ơn ngươi đưa bọn họ đến biệt viện ta bí mật mua ở nơi khác.”
Công Tôn Vô Dịch nghe ra dường như nàng có lời chưa nói hết, bèn hỏi: “Vậy Vương phi thì sao?”
Quỳnh Nương ngữ khí kiên định: “Ta muốn đến ven sông nơi bị nạn, tìm kiếm Lang Vương.”
Công Tôn Vô Dịch biết vị nữ tử mà Sở Tà yêu thương này, nhìn như nhu nhược nhưng lại là người cố chấp, chuyện nàng đã hạ quyết tâm phải làm thì không ai có thể ngăn cản, hắn bèn dựa theo phân phó của nàng, chuẩn bị đưa người Thôi gia và đôi tiểu long phượng thai đi.
Đúng vào lúc này, trong cung truyền thánh chỉ đến, nói hoàng đế vô cùng nhớ mong hai đứa nhỏ Lang Vương để lại, muốn Quỳnh Nương đưa hài nhi vào trong cung.
Mà giờ phút này, cung nhân đã chờ ở ngoài cửa.
Quỳnh Nương nhìn Văn công công truyền thánh chỉ, nhẹ giọng nói: “Mong Văn công công vào cung thông báo, thỉnh thoảng gần đây hai đứa nhỏ của ta cảm phong hàn, chỉ sợ vào cung sẽ lây bệnh cho vạn tuế, đợi đến ngày khác sẽ vào cung sau.”
Văn công công thở dài: “Thật không dám dấu diếm, bây giờ vạn tuế bệnh đến độ không mở được mắt ra, miệng lại kêu tên họ Lang Vương, Thái Hậu thấy vô cùng đau lòng, liền lệnh cho tạp gia đến mang tiểu thế tử và tiểu quận chúa vào cung, ngươi cũng không thể thoái thác!”
Quỳnh Nương biết, lần này không thể đánh người trong cung ra ngoài, lập tức quyết định, nàng thay xiêm y, đích thân mang theo hai đứa nhỏ vào cung.
Trước khi vào tẩm cung của hoàng đế, nàng uyển chuyển từ chối ý tốt muốn ôm hài tử của cung nhân, mỗi tay một đứa, ôm Hy Hoà, Nhược Hoa vào tẩm cung.
Vào đến tẩm cung, quả nhiên là mùi thuốc tràn ngập, Sở Tà sinh tử không biết đúng là làm hoàng đế chịu đả kích.
Hầu bệnh trước long sàng là Đại hoàng tử Lưu Hi và Nhị hoàng tử Lưu Diệm.
Quỳnh Nương tiến vào, Lưu Diệm giương mắt nhìn về phía nàng.
Nàng mặc một thân váy nhạt, tuy không đánh phấn nhưng độ tuổi tốt nhất của nữ nhi gia là phấn mặt tốt nhất, môi hồng răng trắng, mày liễu đậm nhạt thích hợp, nhìn vô cùng thuận mắt.
Nhị hoàng tử nghĩ hôm qua nàng sai người đánh đuổi đám người quản gia của mình ra ngoài, đanh đá thế này, đúng là nữ tử cả kinh thành khó tìm được một.
Nhưng vậy càng làm Lưu Diệm cảm thấy hứng thú với nàng hơn.
Cả thân màu nhạt, đang giữ đạo hiếu cho Sở Tà à? Đúng là nữ nhân trường tình. Chẳng qua người nọ đã không còn, có thâm tình nữa cũng sẽ từ đậm chuyển sang nhạt.
Trước mắt phụ hoàng đột nhiên bệnh nặng, bệnh không dậy nổi, quốc gia không thể có một ngày thiếu quân, hắn chính là quốc quân tốt nhất.
Nhưng đại ca này của hắn cũng đến xem náo nhiệt, mưu toan ra vẻ nhi tử cần cù có hiếu, xoay chuyển trái tim phụ hoàng.
Hắn đến nhìn chằm chằm, không thể gây thêm phiền toái lúc này.
Có điều bây giờ tâm tư của phụ hoàng đang ở trên người tạp chủng đã mất. Xưa nay Lưu Diệm biết đoán ý phụ hoàng, hiển nhiên biết bây giờ bảo bối cục cưng trong lòng phụ hoàng là hai đứa con của Quỳnh Nương
Quỳnh Nương là nữ nhân thông mình, nàng biết tình thế trước mắt nên lựa chọn như thế nào.
Chỉ cần nàng chịu, Lưu Hi sẽ chính thức nghênh thú nàng làm trắc phi, cứ như vậy, hai đứa con của nàng sẽ thành con riêng kế nữ của mình, có thể danh chính ngôn thuận đổi sang họ Lưu, nhận tổ quy tông, nạp vào gia phả hoàng gia.
Hoàng đế thiên vị Sở Tà cỡ nào, có đôi song bào thai của Sở Tà làm lợi thế, không lo phụ hoàng không truyền ngôi vị cho hắn. Thật ra hôm qua hắn đã hàm súc biểu đạt ý này với hoàng đế.
Bởi vì Quỳnh Nương và Sở Tà đã qua hưu thư, không còn liên quan đến nhau nữa. Lần này Sở Tà chết, nàng càng không cần thủ tiết. Dù ngày mai có mang hai đứa nhỏ đi tái giá với người khác, hoàng đế cũng không thể hỏi gì.
Thậm chí nếu Gia Khang Đế muốn đòi hai đứa trẻ đến bên người, sẽ bởi vì thân thế bí ẩn của Sở Tà mà không thể hạ chỉ mở miệng.
Nhưng nếu Gia Khang Đế chịu tứ hôn Quỳnh nương cho hắn, như vậy Quỳnh Nương sẽ là nhi tức hoàng gia danh chính ngôn thuận, còn hai đứa trẻ cũng nhận tổ quy tông, lúc nào cũng có thể ở lại trong cung.
Lưu Diệm nắm được suy nghĩ không muốn tôn nhi của mình có họ khác của Gia Khang Đế nên mới chủ động cầu thú.
Đề nghị của hắn thật sự vào long tâm của Gia Khang Đế, bây giờ ông không quan tâm vị nghĩa muội này của mình tình sâu nghĩa nặng với ai nữa.
Ôm tôn tử tôn nữ của mình về hoàng thất Lưu gia mới là quan trọng nhất.
Nhìn chung trong các hoàng tử, chỉ có lão nhị nhân hậu nhất, lại là hảo hữu với Vong Sơn. Hắn chịu mở miệng muốn nạp Quỳnh Nương làm chính phi, hẳn là cũng có ý định chăm sóc hai đứa nhỏ.
Nếu Hy Hoà và Nhược Hoa có thể nạp dưới tên Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử cũng sẽ coi như mình sinh ra, để hai đứa lớn lên trong hoàng gia Lưu thị.
Mỗi khi nghĩ đến hoàng nhi Vong Sơn của mình không thể họ Lưu là nỗi hận lớn nhất cuộc đời hoàng đế.
Tuy rằng lần này ông mất ái tử, nhưng nếu có thể để đôi tôn bối nhận tổ quy tông cũng tốt.
Ôm suy nghĩ như vậy, ông không bác bỏ đề nghị của của Lưu Diệm, chỉ nói: “Lúc này vẫn phải bàn bạc với Hoàng tổ mẫu của con một chút rồi mới tứ hôn.”
Lời này nghiễm nhiên là đồng ý.
Lưu Diệm được phụ hoàng ngầm đồng ý, lại cho rằng tính toán của mình không lộ chút sơ hở, ánh mắt nhìn Quỳnh Nương hơi chút lộ liễu, nghiễm nhiên là nhìn vật trong bàn tay, trắc phi tương lai kiều mị của mình.
Vạn tuế nhìn hai đứa nhỏ trắng mềm nhích tới nhích lui trong ngực nàng, tinh thần phấn chấn lên, gấp không chờ nổi mà nói: “Mau ôm hài nhi đến cho trẫm nhìn.”
Vì thế hai cung nữ nhận lấy hai đứa trẻ, ôm đến long sàng.
Nhược Hoa là tiểu nữ oa còn bướng bỉnh hơn ca ca, mặc kệ cái gì long sàng hay không long sàng, cong cái mông quấn tã lắc lư qua lại trên long sàng, sau đó lăn long lóc bò dậy, lè lưỡi hồng phấn với Gia Khang Đế.
Hy Hoà cũng không cam lòng yếu thế, không sợ người lạ chút nào, bò lên người Gia Khang Đế, muốn túm lấy chòm râu dày của ông.
Lòng Gia Khang Đế ấm áp, nghĩ chân ái là gia tôn máu mủ tình thâm, hai đứa nhỏ đều có nhãn duyên với mình.
Đặc biệt là Nhược Hoa, quả thực cực kỳ giống Tình Nhu, lại nhìn sang tôn nhi bên cạnh giống tiểu Sở Tà y đúc. Long nhãn của Gia Khang Đế tức khắc mơ hồ, nghẹn ngào không biết nên nói thế nào, sau này ông xuống cửu tuyền hoàng thổ, nên nói với Tình Nhu thế nào, ông thân là cửu ngũ chí tôn nhưng lại không chăm sóc được hài nhi duy nhất của hai người bọn họ. Nếu mặc kệ không hỏi, Quỳnh Nương lại có ân nghĩa, có lẽ sẽ đưa Hy Hoà về Sở gia, kế thừa tước vị của Sở Tà. Cứ như vậy chẳng phải là lại thêm tử tôn cho Sở Quy Nông sao?
Nghĩ vậy, lại nhìn hai tôn bối đáng yêu, một chút do dự trước đó của Gia Khang Đế đã ném hết ra sau đầu, một lòng chỉ nghĩ để tôn tử tôn nữ nhận tổ quy tông.
Vì thế hoàng đế mở miệng: “Thiều Dung công chúa rời khỏi vương phủ, về nhà đã nhiều ngày. Ngươi phải biết đôi nhi nữ này vẫn còn rất nhỏ, phải quan tâm đến thanh danh của chúng, không thể để chúng thiếu phụ thân. Vong Sơn đã nói rõ trong hưu thư, hài nhi về với ngươi, vậy bên Sở gia cũng có thể nhận con thừa tự khác để kéo dài hương khói. Ngươi là người trong hoàng thất, có thể thân càng thêm thân, hôm nay trẫm làm chủ, hứa ngươi cho Nhị hoàng tử làm trắc phi được không?”
Quỳnh Nương nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, nàng tuyệt đối không ngờ tới, cách ngày Sở Tà mất tích mới chỉ nửa tháng, hoàng đế vẫn còn đang bệnh lại có thể có tâm tư tứ hôn cho mình!
Nàng nhanh chóng nhìn về phía Nhị hoàng tử, chỉ thấy vẻ mặt hắn kính cẩn, không có chút đắc ý nào, nhưng vẻ mặt kia rõ ràng là đã biết hoàng đế sẽ đột nhiên loạn uyên ương phổ.
Đại hoàng tử há hốc miệng, vẻ mặt nhìn nhị đệ của mình vô cùng vi diệu.
Quỳnh Nương rầm một tiếng quỳ gối xuống: “Nhị điện hạ là tú mộc lương tài, căn nguyên quốc gia, thần thiếp là phụ nhân đã gả một lần, đã có một đôi nhi nữ, thật sự không xứng với nhị điện hạ!”
Gia Khang Đế mỏi mệt nói: “Thiều Dung công chúa là trẫm đích thân phong hào, thân phận tôn quý, có gì không xứng? Lão nhị cũng không để ý thân phận tái giá của ngươi, hắn nhân hậu, có thể đối xử tử tế với Hy Hoà và Nhược Hoa, tương lai hai đứa trẻ này sẽ có thể theo họ hoàng gia, đối với chúng là tôn quý cỡ nào? Ngươi là mẫu thân, chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho nhi nữ, theo trẫm thấy, hôn sự này chính là duyên trời tác hợp!”
Đại hoàng tử Lưu Hi ở bên cạnh nghe mà choáng váng, có điều nghe phụ hoàng nói vậy, hiển nhiên hắn phải hát đệm: “Nhị đệ của bổn vương trạch tâm nhân hậu, người mà các phủ không cần, đệ ấy đều cam nguyện nhận vào, ngay cả thiếp thị bổn vương hưu bỏ, đệ ấy cũng có thể an trí thỏa đáng, có thể thấy được là hạt giống giàu tình cảm trời sinh, công chúa cũng không nên đạp lên ý tốt của nhị đệ bổn vương!”
Quỳnh Nương lười phản ứng lại lời ghen tỵ nhàm chán của Đại hoàng tử, nàng hít một hơi mạnh, ngữ khí kiên quyết: “Lang Vương sinh tử chưa biết, vạn tuế cần gì phải vội vã tìm kiếm phụ thân mới cho hài nhi của chàng ấy như vậy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT