Loại thư từ an ủi gà mờ này, cũng chỉ mình Ung Dương công chúa có cái bút lực ấy.

Quỳnh Nương cân nhắc trả lời, ý đại khái là, lời công chúa nói rất đúng, coi loại nam tử như trích tiên như quả nhân sâm, cẩn thận nếm thử hương vị rồi không thể cầu sớm sớm chiều chiều đều ăn được, thật ra ngày thường tùy ý có thể thấy quả đào quả lê càng ngon miệng hơn linh tinh vân vân.

Có điều nàng càng không lộ mặt, lòng hiếu kỳ của mọi người càng lớn.

Đọc full tại Truyenfull.vn

Không lộ mặt suốt cũng không tốt, Quỳnh Nương nhặt một đống thiệp mời, đọc hết rồi chọn trúng yến hội của phu nhân Lễ Bộ thị lang. Trước nay phu nhân Lễ Bộ thị lang và nàng có quan hệ rất tốt, nói chuyện cũng đúng mực, hơn nữa nàng ấy lại là người có thể truyền lời, mình dự tiệc một chuyến cũng có thể diệt trừ lòng hiếu kỳ của các phu nhân, giảm bớt rất nhiều phiền toái sau này, vì thế nàng trả lời một phong thư nói mình sẽ tham gia đúng giờ.

Ngày hôm sau, Quỳnh Nương tỉ mỉ trang điểm một phen mới lên xe ngựa chạy đến phủ Lễ Bộ thị lang.

Mỗi tháng thị lang phu nhân đều tổ chức yến hội thành chuỗi, thường thường người chuẩn bị thiệp cũng không thể đến đúng hẹn mỗi lần.

Nhưng lần này là tiệc nhỏ thưởng thức ngọc thạch thị lang phu nhân mới mua, khách đến là nam nữ tụ tập dưới một mái nhà, dòng người chen chúc xô đẩy, quang cảnh vội vã thưởng thức ngọc thạch.

Quỳnh Nương hạ kiệu vào thính đường, tôi tớ theo sau hô to một tiếng: “Thiều Dung công chúa đến!” Tất cả mọi người nhất trí nhìn ra thính môn.

Lâu rồi bọn họ cũng chưa thấy vị tiền Lang Vương phi này, có điều có người lắm chuyện ở Hộ Bộ nhìn thấy phong hưu thư kia đúng là tự tay Lang Vương viết. Lan truyền như vậy, phu nhân các nhà liền nhận định, Thiều Dung công chúa xuất thân thương hộ này đã trở thành phụ nhân bị trượng phu ruồng bỏ.

Vừa mới sinh hài nhi đã bị trượng phu hưu bỏ, dù vô cùng giàu có cũng thật sự thê thảm, không biết khoảng thời gian này co đầu rút cổ ở nhà thân nương không chịu ra ngoài sẽ tiều tụy thành dáng vẻ gì đây!

Đọc full tại Truyenfull.vn

Nhưng giờ phút này người nháo nhào chớp mắt nhìn đều ngây ngẩn cả người.

Hôm nay tâm trạng Quỳnh Nương không tồi, chải tóc mây nghiêng cao, mặc y phục lộ nửa cánh tay phỏng theo hình dáng của tiền triều, từ nửa cánh tay lộ ra là tay áo dài rộng thùng thình, vì thế cánh tay tinh tế thon dài như ẩn như hiện dưới vân tay áo trong suốt, trên cổ tay chỉ đeo vòng ngọc mỡ dê, vô cùng ghẹo người.

Lúc nàng mang thai không hề mập mạp, sinh hài nhi xong lại đích thân cho bú sữa nên càng thấy mảnh khảnh, xương quai xanh hơi lộ ra tôn lên hoa nhỏ dát vàng dính trên đó, loé ánh sáng nhạt, càng tăng thêm cảm giác thiếu nữ mười phần mười cho phụ nhân chủ động hoà li này.

Thiều Dung công chúa ăn mặc đúng là sáng tạo khác người, làm các phụ nhân yêu thích cái đẹp nhìn mà sửng sốt.

Lại nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn kia, lớp trang điểm tinh xảo, lớp phấn không đậm không nhạt, không thấy chút thê thảm tịch mịch nào.

Quỳnh Nương thấy thị lang phu nhân đi đến, hơi mở miệng cười lộ ra hàm răng: “Không biết thị lang phu nhân mua bảo bối gì làm nhiều người như vậy mở rộng tầm mắt, ta vừa ra cửa là hối hận, sao lại không đem kính hàng ngoại mới mua có thể phóng to âm dương kia đến chứ, vậy mới nhìn kỹ bảo bối của phu nhân được.”

Thị lang phu nhân bị lời dỗi mềm như bông của Quỳnh Nương làm cho ngượng ngùng, vội vàng xấu hổ cười: “Chỉ là thấy chất lượng ngọc thạch tốt, nghe nói là đồ của quý nhân phúc vận rất tốt nên gọi họ hàng bằng hữu đến để mọi người dính chút không khí vui mừng, cũng không uổng công ta tiêu khoản bạc này phải không?”

Quỳnh Nương giương mắt mỉm cười đánh giá một vòng: “Quả nhiên mọi người đều đang vội vã dính phúc khí, đến rất đông đủ nhỉ!”

Thị lang phu nhân vội vàng ngắt lời chuyển câu chuyện đến y phục độc đáo của Quỳnh Nương, sau đó mời vài người quen biết cùng ngồi uống trà ăn điểm tâm.

Có điều phu nhân ở đây không sợ chuyện này lớn, nếu không thám thính ra nguyên do, chẳng phải là có lỗi với chuyến ngựa xe mệt nhọc lăn lộn này của mọi người sao?

Lúc mọi người đang nghị luận về y phục của Quỳnh Nương, có người cười nói: “Y phục này cũng quá là lớn mật rồi, không riêng gì ống tay áo trong suốt, ngay cả làn váy phía dưới cũng vậy, giày thêu lộ cả ra ngoài, phụ nhân ‘đã thành hôn’ chúng ta không dám mặc vậy đâu…”

Các phu nhân nhìn, không phải vậy sao? Vạt áo cũng là lụa mỏng, làm cho đôi giày nhỏ thêu hoa được khảm trân châu hai màu lộ hết ra ngoài, bàn chân tuyết trắng không đeo vớ, khó khăn lắm lộ một nửa ra ngoài, như măng tách vỏ làm người ta yêu thương.

Quỳnh Nương biết dụng tâm trong lời dẫn của vị phu nhân này, nàng cười: “Sinh hài nhi xong không chịu được nóng, hay ra mồ hôi nên ăn mặc mát mẻ chút.”

Một vị phu nhân khác nhân cơ hội hỏi: “Thiều Dung công chúa mặc như vậy… Lang Vương cũng không nói gì sao?”

Quỳnh Nương nâng chén trà lên, dùng nắp nhẹ nhàng khảy bọt trà: “Mấy ngày nay ta đều ở nhà thân nương, chưa từng gặp mặt Vương gia, hơn nữa chuyện phụ nhân mặc gì há cần nam nhân quan tâm? Chẳng lẽ phu nhân đeo giày vớ gì cũng phải đi xin chỉ thị của lão gia nhà ngươi sao?”

Câu ở nhà thân nương của nàng đúng lúc ứng với lời đồn Lang Vương hưu thê, vì thế mọi người đều thẳng lưng lên.

Chính phi Vệ thị của Nhị hoàng tử cũng ở đây, liền nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay khắp kinh thành lan truyền tin Lang Vương đệ hưu thư cho Hộ Bộ, sủng thiếp diệt thê… chuyện mờ nhạt này lại truyền đi có căn cứ, thật sự là chẳng ra thể thống gì…”

Tuy nàng ta nói uyển chuyển nhưng lại mở ra ngọn nguồn Quỳnh Nương chủ động hoà li, mắt các vị phu nhân bên cạnh đều sáng lên.

Quỳnh Nương lại cảm thấy chuyện này không có gì không thể thừa nhận, nàng tự nhiên hào phóng nói: “Đúng là hưu thư đã đưa tới Hộ Bộ, nghe nói có thể phê nhanh như vậy là do may mắn được nhị điện hạ giúp đỡ… Đúng rồi, sao không thấy nhị điện hạ đến đây dính phúc khí vậy?”

Vẻ mặt Vệ thị cứng lại, thật ra những ngày qua nhị điện hạ cáo bệnh ở nhà.

Sở Tà xuống tay quá ác độc, toàn đánh vào mặt người ta.

Nhị hoàng tử chính là người kế nghiệp ngôi vị tương lai, há có thể để người ta đánh hung tàn như vậy? Chỉ có thể cáo ốm trong phủ, chờ vết bầm trên mặt tiêu tán.

Có điều lực chú ý của mọi người không đặt trên nhị điện hạ bỗng nhiên cảm phong hàn.

Nghe nói Quỳnh Nương thật sự nhận hưu thư, ai nấy trợn tròn mắt, đau lòng tiếc hận cho nhân duyên không suôn sẻ của Thiều Dung công chúa, sau đó gấp gáp không chờ nổi hỏi đến cùng.

Quỳnh Nương rất có phong thái, chỉ khẽ cười: “Không hợp tính Lang Vương thôi, không có nhiều vụn vặt như vậy.”

Nói như vậy há có thể để mọi người no, nhưng lúc còn muốn hỏi, An Nghiệp Vương phi Vân Hi lại quét sạch hứng thú của mọi người, nói sang chuyện khác.

Sau đó Vân Hi Vương phi đứng dậy: “Nơi này thật oi bức, Thiều Dung công chúa có muốn đi dạo trong vườn với ta không?”

Hiển nhiên Quỳnh Nương biết nghe lời đúng đắn, dẫn theo nha hoàn tản bộ trong vườn với Vân Hi.

Đi đến một gấp khúc hành lang u tĩnh, Vân Hi thở dài sâu kín: “Nếu ta là ngươi thì tốt biết bao…”

Quỳnh Nương biết lời này của nàng ấy không phải đang ghen tỵ mình, mà là thực lòng cảm thấy có thể nhận một phong hưu thư từ đây tạm biệt là tốt. Từ khi đại ca mang Công Tôn nhị trở lại bắc cương, gương mặt Vân Hi ngày một tiều tụy, khác Thái Tử Phi ung dung phú quý trước kia một trời một vực.

Có lẽ là kiếp trước ca ca vẫn luôn độc thủ chung thân làm Vân Hi có cái an ủi, cảm thấy tình nghĩa của hai người vẫn luôn được đại ca Liễu Tương Cư trân quý trong lòng.

Nhưng bây giờ nàng ấy tận mắt thấy tình lang ngày xưa đổi tình sang người khác, thậm chí không tiếc cãi lời phụ mẫu cũng muốn mang Công Tôn nhị kia xa chạy cao bay, cảm giác giống như chịu phản bội này thật sự là đâm vào tim khoan vào xương. Thêm nữa sau khi An Nghiệp vương bị trục xuất, tính tình càng thêm bất thường, cũng không vào phòng Vân Hi nữa. Nội tâm Vân Hi bị dày vò, trước mắt nhìn không tới đường ra tương lai.

May mà Bạch thị sinh nam hài, gửi nuôi trên danh nghĩa của Vân Hi, mỗi ngày trêu đùa hài tử cũng coi như là trái tim có nơi ký thác. Nhưng bây giờ thấy Quỳnh Nương và Lang Vương hòa li lại vô cùng thản nhiên, sáng rọi như vãng tích, sao có thể không làm An Nghiệp Vương phi hâm mộ chứ.

Quỳnh Nương không nói gì thêm, tuy hiểu Vân Hi khổ sở trong lòng nhưng mình cũng không có cách hay để cứu nàng ấy. Nàng ấy không giống mình, xuất thân thương hộ, ít đi rất nhiều trói buộc.

Xuất thân nhà phố như Thôi gia, tuy rằng không muốn hôn nhân của nữ nhi tan vỡ nhưng lại không trầm trọng rườm rà như thế gia.

Ở quê trấn nhỏ, nếu nam nhân trên giường không được, hoặc là nhà quá nghèo túng, thậm chí loại công văn như hưu thư hòa li cũng không cần chuẩn bị, bọc tay nải chạy lấy người, nếu nam nhân làm cho gia đình nữ nhân tức giận, chỉ cần nhà nương thân có người, đích thân đánh tới cửa cũng có.

Cho nên mắt thấy hưu thư đệ ra ngoài nhưng phu thê Thôi gia cũng không chỉ trích nữ nhi quá mức. Dẫu sao hưu thư là Lang Vương viết. Tuy phu thê hai người không rõ ràng lắm vì sao hắn phải viết nhưng hắn không cần Quỳnh Nương trước. Tiền bạc trong nhà giàu có, dù là cháu ngoại song thai cũng nuôi sống được. Quỳnh Nương bị thương, bị thiệt, vậy về nhà thân nương là được.

Cho nên mấy ngày nay Quỳnh Nương ở Thôi gia, không thấy diễm tì kiều oanh Điệp Y Luyến Hoa ngực to ở trước mắt, hiển nhiên tâm trạng thoải mái lên không ít.

Tuy Vân Hi sống không vui sướng lắm nhưng nhà thân nương Cận gia cũng cảm kích, nhất quyết không thể đề Vân Hi và An Nghiệp vương hòa li.

Đây là thể diện của hoàng gia và thế gia Cận gia, dù biết rõ nữ nhi sống khổ sở cũng phải treo gương mặt tươi cười trước mặt người khác, dưỡng thiếp sinh con riêng, thủ đuốc đèn hiu quạnh nghe chim hót.

Tản bộ với Vân Hi xong, tiệc nhỏ thưởng thức thạch ngọc này cũng phải tuyên cáo kết thúc.

Mọi người vốn muốn nhìn dáng vẻ tiều tuỵ của phụ nhân vương phủ bị bỏ rơi nhưng không thể như nguyện, bèn có người dắt tơ hồng ngo ngoe rục rịch.

Lang Vương tiền nhiều không ở đây, nhưng phụ nhân phú hào này lại có người nhìn mà thèm.

Cái khác không nói, riêng giá đôi giày thêu trân châu hai màu hôm nay chân Quỳnh Nương dẫm trên đã đủ chi phí ăn mặc nửa năm cho một vương phủ bình thường.

Đây nào phải phụ nhân sinh hài tử xong bị ruồng bỏ, rõ là chậu châu báu, cây chiêu tài!

Huống hồ còn đẹp như vậy, khí chất cũng thanh nhã xuất chúng, làm mọi người nhìn mà ngứa tâm.

Vài đại nhân có chính thê đã qua đời, chuẩn bị tục huyền vẫn cố ý trông mong đến dự tiệc xem mặt, chuẩn bị trở về tiêu số tiền lớn mời bà mối miệng dẻo, cần phải cưới được đệ nhất đẳng nữ phú hào trong kinh thành này tới tay.

Quỳnh Nương ra khỏi cửa, lên kiệu, canh giờ vẫn còn sớm, nàng muốn đi tham dự một bữa tiệc khác.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play