Chương 152

Nàng phát hiện tuy rằng Liễu Bình Xuyên đánh phấn rất dày, nhưng hai sườn cánh mũi vẫn lộ ra vằn hình cánh bướm.


 


Điểm này giống Nghiêu Thị sinh mẫu của Liễu Bình Xuyên như đúc. Nghiêu thị từng nói với Quỳnh Nương, Nghiêu thị mang thai hơn ba tháng dần dần hiện ra hình này, mẫu thân của Nghiêu thị cũng vậy.


 


Quỳnh Nương nhớ rõ, lần trước gặp Liễu Bình Xuyên, trên mặt ả ta vẫn bóng loáng trắng mịn, kiếp trước ả ta cũng chưa từng hiện vằn nhạt như vậy…


 


Nghĩ vậy, Quỳnh Nương đảo mắt qua thân mình đẫy đà của ả ta, bừng tỉnh hiểu ra gì đó, nhàn nhạt mở miệng: “Nghiêu phu nhân bị bệnh, ta cũng lo lắng cho bệnh tình của bà ấy, có điều người bệnh nặng phải tĩnh dưỡng, một người ngoại phủ là ta không thể quấy rầy… May mà ngươi là người chí hiếu, biết cho mẫu thân xung hỉ, nếu Nghiêu phu nhân biết ngươi đã có thai, vậy sẽ vui mừng hết nửa bệnh đúng không?”


 


Quỳnh Nương lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc há miệng, ánh mắt mọi người sáng ngời nhìn Liễu thị.


 


Nếu lời Lang Vương phi là thật, vậy cách lần trước Liễu Bình Xuyên bị đạo phỉ bắt cũng mới qua đi hơn một tháng, đại đa số nữ nhân đều mang thai hai tháng lộ rõ mạch tượng, vậy Liễu thị ả ta hoài hài nhi của ai?


 


Đại hoàng tử? Đạo phỉ bắt ả ta? Dù sao tuyệt đối không phải của Nhị hoàng tử bây giờ!


 


Nghĩ vậy, hai mắt của tất cả các quý phu nhân đều sáng lên, nghĩ chuyện Liễu thị có hỉ còn thú vị hơn tuồng diễn đau khổ mẫu thân bị bệnh nhớ nữ nhi nhiều, còn Lang Vương phi thăm bệnh hay không hoàn toàn quên ở sau đầu, một đám đều hứng thú bừng bừng chờ đoạn sau.


 


Vẻ mặt Liễu thị cũng cứng đờ, mặt mày dữ tợn nói: “Lang Vương phi, sao ngươi lại nói chuyện lung tung không có bằng chứng như vậy! Lang trung nào nói ta mang thai?”


 


Quỳnh Nương như là nhận ra vừa nói lỡ, dùng khăn che miệng, sắc mặt hơi ảo não, sau đó cười làm lành: “Ta thấy mặt ngươi nổi lên vằn cánh bướm giống Nghiêu phu nhân nên cho rằng đây là phản ứng lúc có thai của ngươi, dẫu sao lúc mang thai Nghiêu phu nhân và mẫu thân của bà ấy mới xuất hiện cái này… Có lẽ là ta nhận sai cũng chưa biết chừng, vừa rồi nói lỡ, xin lỗi Liễu tiểu thư trước.”


 


Tuy Quỳnh Nương xin lỗi nhưng có thể nói là từng câu từng chữ chọc đến tim Liễu Bình Xuyên.


 


Lời này của Quỳnh Nương gợi lên ký ức của rất nhiều Vương phi phu nhân ở đây. Các nàng đều quen biết Nghiêu thị, hiển nhiên biết vằn nhạt trên mặt Nghiêu thị thế nào mà đến, bây giờ lại nhìn Liễu thị, còn không phải là giống vằn trên mặt Nghiêu thị như đúc sao!


 


Có thể thấy không phải Lang Vương phi ba hoa chích choè, bôi nhọ người trong sạch, người ta cũng có căn cứ nha! Xem mấy tháng nữa bụng Liễu thị có lớn hay không thì biết.


 


Trong phút chốc, quý phụ các nhà hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt tất cả đều là thiên ngôn vạn ngữ, chỉ đợi lúc không có ai là lén bàn luận.


 


Thật ra Liễu Bình Xuyên cũng không biết mình có thai không, mấy tháng qua cảnh ngộ của ả ta có thể nói là lên xuống bất định, từ ra khỏi An Nghiệp vương phủ đến tự chọn nhà cửa, rồi lại phụ thuộc vào Nhị hoàng tử, nào có suy nghĩ cặn kẽ?


 


Suy nghĩ phức tạp, đến tột cùng bao lâu rồi chưa đến nguyệt tín ả ta cũng không biết.


 


Hiện giờ nghe Quỳnh Nương nói vậy, trong đầu chính ả ta cũng nổ tung, vô cùng hoảng hốt, cẩn thận nghĩ lại, hình như đúng là lâu rồi mình chưa đến nguyệt tín.


 


Mà điểm chết người ở đây là, tuy ả ta đã trở thành ngoại thất của Nhị hoàng tử, nhưng Nhị hoàng tử Lưu Diệm lại chưa hề chạm vào cơ thể ả ta.


 


Dù lần đó ả ta chủ động vào phòng cũng bị Nhị hoàng tử vân đạm phong khinh ngắt lời. Một tháng qua Nhị hoàng tử cũng lấy cớ công sự phức tạp, tuy có gặp ả ta vài lần nhưng không ở qua đêm trong nhà ả ta.


 


Nếu đúng như lời Quỳnh Nương, mình có thai, thế thì làm thế nào cho phải? Nhị hoàng tử sẽ để mình sinh hài nhi của Đại hoàng tử sao?


 


Tâm Liễu Bình Xuyên loạn cực kỳ, cuối cùng không có lòng xỉa xói làm Quỳnh Nương ngột ngạt nữa, vội vàng biện bạch vài câu rồi vội vàng rời đi.


 


Xem tình hình này, tâm trạng thưởng hoa của Liễu tiểu thư đã hết sạch. Không ngồi lại nữa mà vội vàng chạy lấy người, chắc là về mời lang trung thỉnh mạch.


 


Quỳnh Nương nâng chén trà lên, uống một ngụm trà mật hoa, lại lấy mắt quét các quý phu nhân ngồi xung quanh một vòng.


 


Nàng biết, nơi này không chỉ có một người lưỡi dài thích truyền lời, không biết liệu ngày hôm sau sẽ có ngôn luận xuất sắc nào truyền đi khắp kinh thành không?


 


Từ khi trọng sinh tới nay, Quỳnh Nương vẫn luôn cực lực tránh xa người Liễu gia, theo nàng thấy, nếu trời cao đã rủ lòng thương, ai nấy sống cuộc đời riêng là được.


 


Nhưng lòng dạ Liễu thị dơ bẩn, năm lần bảy lượt ngáng chân chơi xấu, hoàn toàn không để nàng sống yên ổn, có đi mà không có lại thì quá vô lễ, nếu ả ta cứ một cực dây dưa với mình, vậy đừng trách khuyết điểm của ả ta bị bại lộ trước mặt người khác!


 


Đuổi được con ruồi nhiễu người đi rồi, Quỳnh Nương cũng rảnh rỗi nói ra tính toán của mình.


 


Hiện giờ nàng đang tổ chức đội thuyền vận chuyển hàng hải, triệu tập những phu nhân này để hỏi các nàng có muốn kiếm chút chi tiêu không.


 


Tuy ý Quỳnh Nương là thiếu chút tiền vốn nhưng các Vương phi phu nhân đều biết, vị này chính là nữ thần tài trong kinh thành, thiếu cái gì chứ không thiếu bạc.


 


Lang Vương phi là người mà làm cái gì cũng kiếm ra tiền, lần này chủ động mở miệng bảo các nàng lấy một ít tiền vốn ra, tương lai có thể ngồi chờ chia hoa hồng, đây là chuyện tốt cỡ nào!


 


Đối với nữ nhân hậu trạch mà nói, trong tay mình có thêm chút chi tiêu là mạnh hơn tất cả mọi thứ. Tuy các nàng đều mang theo của hồi môn nhưng xã giao phô trương rất nhiều, không để ý một cái thì sẽ hết mất.


 


Trước kia có vài Vương phi còn lén lút cho vay nặng lãi, nhưng thân là nhi tức hoàng thất, chuyện cho vay nói ra đúng là không dễ nghe, nếu bị người ta biết, chẳng phải sẽ bị gièm pha sau lưng, liên lụy đến đích tử đích nữ của mình sao?


 


Bây giờ hải vận là con đường làm ăn đứng đắn, huống chi lại không cần các nàng lộ diện xử lý, chỉ ngồi chờ chia hoa hồng chẳng phải là đẹp cả đôi đàng sao?


 


Nguyệt Tĩnh Vương phi lập tức mở miệng đồng ý. Bây giờ nàng là khất cái không sợ nhiều rận, dù sao cũng đã ăn không ngồi rồi, Lang Vương phi có lòng tốt chỉ cho con đường phát tài, sao nàng lại không theo?


 


Có lẽ cả đời này Tam hoàng tử cũng không sửa được tật xấu. Nhưng tương lai nàng còn phải có nhi nữ, không thể để con cái thành thân gả đi, mình là mẫu thân nhưng lại không lấy được sính lễ hồi môn ra chứ?


 


Ngày ấy lời Lang Vương phi nói với nàng rất đúng, làm nữ nhân, luôn phải giấu nghề cho mình, Nguyệt Tĩnh Vương phi kiên định chuẩn bị phát tài với Lang Vương phi.


 


Những người khác cũng do dự, nhưng mấy người thấy Nguyệt Tĩnh Vương phi gật đầu, các nàng cũng theo.


 


Vương phủ Tam hoàng tử nghèo kiết hủ lậu thế nào các nàng cũng biết. Nhưng trên tiệc hoa hôm nay, cả phủ Tam hoàng tử đều mặc vải dệt quý báu, trang phục của Tam Vương Phi cũng rất xa xỉ, người có tâm cơ liền nghi ngờ hẳn là Tam Vương Phi đã chung vốn làm ăn kiếm tiền với Lang Vương phi.


 


Bạc vốn mà Lang Vương phi đưa ra cũng không phải giá trên trời. Dù có bồi thường tiền cũng không nhiều, nhưng nếu kiếm lời, vậy đúng là thu nhập thêm ào ào không ngừng! Vì thế mọi người gật đầu đồng ý.


 


Bên này Quỳnh Nương chuyển biến tốt rồi dừng, nàng không thuyết phục những người do dự đó, chuyển đề tài một cách tự nhiên, đàm luận thơ từ ca phú, chuyện phong nhã, xua tan hơi tiền trước đó.


 


Bên kia Lang Vương xã giao xong tới đón Quỳnh Nương trở lại lều hoa mới dựng của Lang Vương phủ nghỉ ngơi. Hôm nay ánh nắng gay gắt, hắn sợ da thịt của Quỳnh Nương không chịu nổi.


 


Vừa rồi Quỳnh Nương triệu tập yến hội chia tài hắn cũng nghe thấy, bèn trêu ghẹo nói: “Nếu thiếu tiền vốn thì đòi phu quân của nàng, cần gì phải thu tiền của những phụ nhân đó.”


 


Quỳnh Nương cười dùng khăn lau mồ hôi trên trán cho hắn: “Tiền bạc là nhỏ, nhân mạch mới lớn, yên lặng phát đại tài sẽ bị người khác ghen ghét, đã vậy không bằng mọi người đều vui, để các nàng ấy góp tiền vốn, vậy thì ai cũng kiếm được tiền, nếu hải vận thực sự có biến động gì thì cũng có người thu xếp thay ta, chẳng phải là ít đi rất nhiều phiền toái sao?”


 


Nàng cũng nhận được rất nhiều giáo huấn từ vận chuyển đường sông. Lúc trước nàng không nuốt lấy nhà thuyền Bạch gia mà lựa chọn gánh vác nhà thuyền lớn nhỏ, bản thân kiêm quản lý chính của hải vận.


 


Không riêng gì được cái danh không ham, nàng cũng gánh lấy nguy hiểm.


 


Nếu bây giờ hải vận có thể thành công thì con đường tiền tài càng lớn. Quỳnh Nương lại chủ động gánh vác nguy hiểm, các phu nhân quý trạch hoàng gia đều có cổ phần, gió thổi gối đầu có hiệu quả hơn tất cả mọi thứ, nếu nhà ai đỏ mắt ngáng chân, muốn nuốt độc đầu, các quý phụ khác sẽ không đồng ý.


 


Sao Lang Vương lại không biết Quỳnh Nương có chủ ý gì chứ, hắn cố ý dùng lời này trêu nàng. Tiểu phụ nhân này, ngoài đầu óc toàn hơi tiền ra thì mưu ma chước quỷ một cái tiếp một cái, cái gì cũng ăn nhưng không có hại.


 


Bụng đã lớn rồi mà vẫn tiếp tục phát triển sự nghiệp, cũng không biết kiếm được nhiều tiền như vậy để làm cái gì!


 


Không lâu sau, vạn tuế dắt phi tần hậu cung giá lâm.


 


Các hoàng tử vương tôn rải rác đều đến đường núi đón chào.


 


Hôm nay Gia Khang Đế không mặc long bào, chỉ một thân y phục thường, vẻ mặt ôn hoà nói với tất cả hài nhi của mình: “Hoa yến hôm nay không phải ngày hội điển ghi tạc sách, đến thưởng xuân ngắm hoa thì tâm trạng phải vui vẻ, các con vui chơi đi, chớ có lễ nghi phiền phức mà tới quấy rầy trẫm.”


 


Đứng bên cạnh vạn tuế là người mới được phong tần, nàng ta vốn là ca nữ nhạc phường, bởi vì tiếng ca uyển chuyển nên rất được thánh ý, đưa vào cung trung, sau khi ân ái mấy lần, thánh thượng vẫn cảm thấy không đủ, bèn phá cách thăng nàng ta làm tần, ban một chữ “Uyển”, có ý khen ngợi tiếng ca uyển chuyển của nàng ta.


 


Có điều, Quỳnh Nương đứng bên cạnh Lang Vương thi lễ, không biết vì sao lại phát hiện thân mình Sở Tà đột nhiên cứng lại. Quỳnh Nương kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt ngưng trọng, gân xanh nổi lên.


 


Nàng theo ánh mắt Lang Vương nhìn Uyển tần mảnh mai xinh đẹp bên cạnh hoàng đế, tức khắc hiểu được lí do Lang Vương không được tự nhiên.


 


Uyển tần kia… mỗi một nụ cười mỗi một cái nhăn mày đều không khác gì bức hoạ của bà bà nàng.


 


Người khác không nhìn ra, Lang Vương có thể không nhìn ra sao? Tuy hắn biết vạn tuế luôn luôn ái mộ mẫu thân, nhưng tận mắt thấy vạn tuế thế nạp một người giống mẫu thân mình như đúc, hỏa khí trong lòng bốc thẳng lên. 

Chương 153


Quỳnh Nương biết rõ tính Lang Vương, sợ hắn nhất thời không kìm nén được sẽ làm ra hành động thất lễ gì trước khi bồi vương, nàng ấn eo nhẹ nhàng ai u một tiếng, nói với Sở Tà mình vừa bị đau eo, lúc này mới kéo được hắn về lều hoa của mình.
 
Sau khi cho người hầu lui, Quỳnh Nương nhét hạt dẻ đã tách vỏ vào trong miệng Lang Vương: “Bà bà về cõi tiên lâu rồi, hiện tại trong triều có hơn phân nửa người đều chưa từng nhìn thấy bà ấy. Nếu chàng bình thường chút còn đỡ, thất thố như vừa rồi chẳng phải là cho người ta lấy cớ sao? Ngược lại sẽ bôi nhọ thanh danh của bà bà. Đó chỉ là ca nữ nhạc phường thôi, nếu vạn tuế thích, ông ấy có thể tự do nạp làm cung tần, người làm thần tử là chàng sao có thể mặt sưng mày xỉa chứ?”
 
Thật ra lời Quỳnh Nương nói, Lang Vương đều hiểu, nhưng lúc ấy lửa giận vọt lên, nếu không phải Quỳnh Nương ngăn lại, đúng là không biết chừng hắn sẽ làm ra chuyện gì.

 
Có điều bây giờ Quỳnh Nương nhỏ nhẹ khuyên giải, ăn mấy viên hạt dẻ ngọt ngăn chặn hỏa khí, lý trí cũng dần ngẩng đầu lên.
 
Quỳnh Nương không muốn để Lang Vương thất thố nữa, muốn rời khỏi núi Bảo Minh sớm. Nhưng đúng lúc này hoàng đế lại gọi Sở Tà đi cùng, tim Quỳnh Nương lại nhấc lên.
 
Có lẽ là biểu tình trên mặt nàng quá rõ ràng, Lang Vương duỗi tay nhéo thịt trên mặt nàng: “Bổn vương là người đã có thê có tử, sao nàng cứ nhọc lòng giống di mẫu thế?”
 
Quỳnh Nương “ừ” một tiếng trong lòng, chủ yếu là đời trước vị này không có lão bà không có hài tử, đúng là chuyện gì cũng dám phạm!
 
Chẳng qua có câu này của Lang Vương, nàng liền yên lòng, đi theo Lang Vương đến chỗ vạn tuế.
 
Đến kim đỉnh ngự trướng của vạn tuế, đúng lúc thái giám trình lên hoa anh đào mới hái xuống, Hoàng Thượng cười nói: “Uyển tần của trẫm nói hoa anh đào có tác dụng bảo vệ da, muốn ngắt một ít làm dầu cao cho chư vị nữ quyến, hôm nay không thể thiếu người ngắt hoa, vậy lát nữa ngắt xuống lại ít cảnh đẹp đi rồi.”
 
Có người biết nịnh hót lập tức nói tiếp: “Hoa cỏ trên núi đều do thánh thượng sai người gieo trồng, bây giờ Uyển tần ngắt lấy cũng là để các vị trong phủ có dung nhan đẹp như hoa, loại chuyện tốt này, nếu hoa có hồn, chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện.”
 

Ngay sau đó một đám tán thành, những Vương phi phu nhân đó cũng cảm tạ tâm ý của Uyển tần, phảng phất như trên mặt mình đã bôi cao hoa anh đào tự tay Uyển tần làm, dung mạo cũ thay nhan sắc mới, ai nấy cũng đẹp như hoa.
 

Quỳnh Nương ngồi ở đây im lặng không nói. Đời trước nàng xã giao nhiều, từ cung đình cho tới các phủ, nhân mạch quen biết đều nhớ rõ ràng.
 
Kiếp trước, Uyển tần này… căn bản không xuất hiện bên cạnh vạn tuế. Sao kiếp này lại đột nhiên xuất hiện ở nhạc phường, giành được thánh tâm?
 
Quỳnh Nương suy nghĩ một chút bèn hiểu có người cố ý làm thế, vậy vấn đề đã rõ. Vì sao người nọ phải sắp xếp một ca nữ cực giống sinh mẫu của Lang Vương trình lên cho Hoàng Thượng?
 
Chắc chắn là bởi vì người nọ biết rõ, vạn tuế lưu luyến si mê biểu tỷ của ông ấy mà không thể có được, lúc này mới cố ý tìm đồ dỏm có dung mạo giống đến.
 
Người này là ai? Đại hoàng tử?
 
Quỳnh Nương lặng yên nhìn quanh đánh giá, trữ quân bị phế kia nhẹ nhàng nhếch miệng, ngồi trong một góc sắp chán chết, không hợp với hoa yến, hoàn toàn không giống người sẽ làm vậy.
 
Nghĩ vậy, nàng không tự chủ được mà giương mắt nhìn Nhị hoàng tử, lại phát hiện hắn đang nhìn nàng chằm chằm, bốn mắt nhìn nhau có chút xấu hổ, trái lại Nhị hoàng tử tự nhiên phóng phóng khoáng, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, gật đầu với nàng rồi dời ánh mắt đi.
 
Quỳnh Nương giương mắt nhìn Lang Vương bên cạnh, vừa nãy hắn đang nói chuyện với Hoàng Thượng, không chú ý tới một màn vừa rồi.
 
Quỳnh Nương cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Nhị hoàng có chút làm càn không nói rõ, nhưng nàng lại không thể vạch trần, nàng thầm suy nghĩ. Trực giác của nàng cho thấy, Uyển tần không rõ xuất thân ngồi ngay ngắn bên cạnh long ỷ kia, nhất định có liên quan đến Nhị hoàng tử.
 
Đúng lúc này, Uyển tần đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Nghe nói Lang Vương phi tay trắng điều hương, là người làm son phấn thành thạo trong kinh thành, chẳng biết có thể ngồi lại đây một lúc không, được dịp lãnh giáo chút tâm đắc với ngươi.”
 
Uyển tần đã mở miệng, Quỳnh Nương bèn đứng dậy, nhưng lúc này Lang Vương lại nói: “Dạo gần đây chuyết kinh thai nghén, không thể ngửi mùi son phấn, chỉ sợ không thể điều hương làm cao với Uyển tần nương nương.”
 
Uyển tần nhẹ giọng nói: “Ta lại càn rỡ rồi. Đã sớm nghe nói Lang Vương phi là đệ nhất đẳng diệu nhân của Đại Nguyên triều ta, có thể nói là tài nữ huệ chất lan tâm, vẫn luôn muốn được gặp mặt, hôm nay rốt cuộc cũng như ý nguyện. Không biết sao mà, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lang Vương phi đã cảm thấy rất thân thiết, muốn ngồi cùng nói chuyện với Vương phi?”

 
Hoàng đế nghe vậy cười nói: “Uyển tần, nàng đúng là biết nhận người đấy, phu nhân của Vong Sơn là hiền phụ chăm lo việc nhà, nàng nên thân cận nhiều hơn.”
 
Lang Vương nhíu mày, không thích Quỳnh Nương thân cận với Uyển tần, định mở miệng từ chối. Nhưng Quỳnh Nương lại lo Lang Vương nói chuyện không biết nặng nhẹ, nhẹ nhàng túm ống tay áo Lang Vương, đứng dậy, cười nói: “Thần thiếp cung kính không bằng tuân mệnh.” Vừa nói vừa đi tới.
 
Uyển tần rất tò mò với đệ nhất nữ phú hào này, liên tục hỏi cái này hỏi cái kia, từ tiệm chay của Quỳnh Nương đến thành lập đội tàu, mọi thứ đều hỏi kỹ càng tỉ mỉ.
 
Lúc này trong ngự trướng, nam nữ khách khứa đã tự động tách ra, hoàng tôn thế tử ngồi xung quanh vạn tuế vừa uống trà vừa ngắm hoa, còn nữ quyến ngồi thành nhóm.
 
Từ sau khi Thái Tử bị phế, có lẽ là Hoàng Hậu cảm thấy không thể ra ngoài ánh sáng được nữa nên những trường hợp lộ diện trước mặt mọi người nếu tránh được thì tránh, vì vậy bà ta cũng không tới.
 
Có lẽ là do thiếu chủ mẫu hậu cung, các phi tần khác cũng tự tại hơn, nhưng Uyển tần đang được sủng ái nên các phi tần khác đều không lại gần, chỉ ngồi cách đó không xa.
 
Quỳnh Nương không ngờ Uyển tần nói lắm như thế, lại bởi vì bên cạnh không có người khác nên thời gian nghỉ lấy hơi cũng không có, chỉ chọn vài chuyện chẳng quan trọng lắm mà nói.
 
Quỳnh Nương nói xong, Uyển tần cảm thán: “Lang Vương phi đúng là biết kinh doanh, ánh mắt cũng tốt, lần nào làm việc cũng đại hoạch thành công.”
 
Lúc nói chuyện, Uyển tần duỗi tay lấy chén trà trên bàn, không biết làm sao mà tay run lên, nước trà thơm bắn ra, làm ướt y phục nơi cánh tay Quỳnh nương.
 
Uyển tần vội vàng cầm cánh tay Quỳnh Nương, vén ống tay áo nàng lên, nói: “Ai da, đều là ta không tốt, mau lau đi.”
 
Quỳnh Nương nghĩ, hôm nay từ lúc gặp mặt Uyển tần là bắt đầu có vấn đề, nàng vội vàng cản lại: “Sao dám làm phiền Uyển tần, để nó tự khô là được.”

 
Uyển tần vẫn không dừng tay, dùng sức vén ống tay áo Quỳnh Nương lên.
 
Quỳnh Nương cảm nhận được tay Uyển tần dùng sức quá mạnh, nàng giãy giụa một lúc mới thoát ra được. Nàng thấy Uyển tần vẫn luôn nhìn chằm chằm ống tay áo của nàng không rời mắt, trong lòng mơ hồ lộp bộp.
 
Vì thế nàng lấy cớ thay y phục, đứng dậy rời đi. Lúc nàng đứng dậy, Lang Vương cũng theo ra.
 
Mà lúc bọn họ đứng dậy chuẩn bị rời khỏi ngự trướng, Quỳnh Nương phát hiện hình như Nhị hoàng đang nhìn ống tay áo ướt đẫm của nàng…
 
Lang Vương lấy cớ thân thể Quỳnh Nương không khoẻ rồi rời đi, Nhị hoàng tử uống rượu một lúc, ra khỏi ngự trướng, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi dạo bước dưới rừng hoa, thưởng thức cảnh đẹp.
 
Uyển tần uống chút rượu với Hoàng Thượng cũng có men say, bèn dẫn theo thị nữ đi lại bên ngoài. Chỉ chốc lát đã đi đến đường mòn, Uyển tần bảo thị nữ về ngự trướng lấy mũ vải chắn gió, đợi thị nữ đi xa rồi bước về phía trước một lúc, dừng lại vài bước trước Nhị hoàng tử.
 
Nhị hoàng tử chắp tay sau lưng nhìn núi xa, không quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi: “Có thấy rõ không?”
 
Uyển tần nhìn một ngọn núi khác, nói: “Chỉ nhìn thấy có hoa văn, màu lại không thấy rõ lắm.”
 
Một lát sau, Uyển tần không nhịn được tò mò hỏi: “Đồ án này có huyền diệu gì sao?”
 
Nhị hoàng tử cười nhạt, nói: “Nữ tử này xuất thân hèn mọn, vận mệnh nhiều chông gai, cũng không được mọi người xem trọng, nhưng cuối cùng nàng ta lại có thể từ nữ tử thương hộ một mạch tiến lên… nghĩ kỹ thì, không thể không khiến người ta nghi ngờ nàng ta chính là người có phúc….”
 
Uyển tần nghe mà không hiểu ra sao, cũng không rõ trên cánh tay Quỳnh Nương có ký hiệu hay không thì liên quan gì đến phúc khí, bèn nói: “Lang Vương phi chẳng những được Vương gia độc sủng ở Lang Vương phủ, hơn nữa lại còn vô cùng giàu có, nữ nhân vô song như vậy đâu cần nghiệm chứng? Tất nhiên là người có phúc rồi.”
 
Nhị hoàng tử khẽ cười: “Nói không sai, bổn vương nhất thời lâm vào mê trướng, quả thực nữ tử vô song như vậy không cần nghiệm chứng…”
 
Lúc nói chuyện, hắn vẫn không rời khỏi rừng cây mà nhìn Lang Vương phi đang chuẩn bị lên xe ngựa dưới chân núi, Lang Vương đang cẩn thận đỡ nàng lên xe.
 

Lại nói Quỳnh Nương bị Uyển tần khiến cho không thể ở lại nữa, liền cùng Lang Vương xuống núi Bảo Minh.
 
Đến lúc lên xe ngựa, Lang Vương thấy Quỳnh Nương vẫn che lại cánh tay của nàng, bèn hỏi: “Y phục ướt khó chịu sao? Có muốn đổi bộ y phục khác không?”
 
Lúc nào xe ngựa cũng chuẩn bị rương y sam để chủ tử các cung thay đổi khi ra ngoài.
 
Có điều lúc Quỳnh Nương cởi y phục, đau đến nỗi ai da một tiếng, chữ vạn đỏ tươi trên khuỷu tay nàng đột nhiên nóng lên, đau đến nỗi khó có thể nhịn.
 
Sở Tà biết chữ vạn trên khuỷu tay nàng, đêm tân hôn, trên da thịt tuyết trắng xuất hiện ấn ký đỏ, rất là ghẹo người, lúc ấy hắn hỏi nàng sao lại có ấn ký này, Quỳnh Nương nói với hắn, là bởi vì nàng một lòng hướng Phật nên xăm lên cầu phúc, hắn cũng không nghi ngờ gì.
 
Nhưng hôm nay chợt thấy ký hiệu trên da thịt nóng lên, tuấn mục của Lang Vương trừng to, nghi ngờ trong nước Uyển tần vừa hắt có gì đó không ổn.
 
Vì thế hắn ra roi thúc ngựa gấp gáp trở về, về phủ gọi thần y đến kiểm tra, trên ống tay áo chỉ thấm một chén nước trong bình thường, cánh tay Quỳnh Nương nóng bỏng một lúc cũng dần dần giảm bớt, khôi phục dáng vẻ ban đầu.
 
Lang Vương nhíu mày hỏi thần y: “Là do thuốc nhuộm nàng dùng để xăm hình không ổn sao?”
 
Thần y nghe vậy nhìn kỹ ấn ký, lẩm bẩm: “Đây là người nào xăm vậy, hoàn chỉnh tự nhiên, không thấy lem màu!”
 
Nếu ấn ký đã không có vấn đề gì, thần y bắt mạch cho Quỳnh Nương rồi lui xuống.
 
Rửa mặt xong, Lang Vương ôm Quỳnh nương vào trong lòng, nhìn nàng bị tóc đẹp che lấp mặt, thương tiếc hôn lên môi nàng: “Có phải buổi sáng mệt muốn chết rồi không, thấy thế nào cũng không có tinh thần vậy?”
 

 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Lang Vương: Có người phát hiện nương tử của ta là thịt Đường Tăng, làm sao bây giờ? Cứ chờ đấy ~


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play